Gió nhẹ lay động, lụa mỏng màu xanh nhạt bay phấp phới trong gió, chuỗi ngọc đỏ khẽ rung, hương thơm lạ lùng xông vào mũi.
Úc Ninh đi theo hành lang qua đó, vén lụa mỏng lên, quả nhiên trong đình có một người đang ngồi. Người đó mặc một chiếc ngoại sam có thể nói là gấm vóc lộng lẫy, vạt áo ngoại sam màu đỏ thẫm được thêu kín hoa mẫu đơn bằng các loại chỉ màu, tôn lên lớp áo lót trắng trơn bên trong, khiến cho màu đỏ càng thêm kinh tâm động phách, màu trắng càng thêm thanh tao thoát tục. Người dám mặc một chiếc áo khoác như vậy đương nhiên là có tướng mạo tuấn tú phong lưu, hắn cầm que bạc gẩy gẩy hương liệu trong lư hương, thấy Úc Ninh đến thì ngẩng đầu nhìn, cẩn thận đánh giá cậu một hồi, cười lạnh nói: "Ngươi chính là tiểu tình nhân mà Mai Nhã nuôi?"
"..." Úc Ninh đột nhiên cảm thấy vị đại nhân trước mắt này nhất định là hiểu lầm gì đó, nếu không thì là cố ý lấy cậu hoặc lấy sư phụ cậu ra làm trò đùa.
Cái kiểu đồ đệ và sư phụ ở chung một chỗ, chỉ có thời hiện đại mới dám viết như vậy, chứ thời này danh phận sư đồ không khác gì danh phận phụ tử, sư phụ thu đồ đệ là phải đến nha môn ghi danh, mà đồ đệ là phải có trách nhiệm lo ma chay hiếu hỉ cho sư phụ! Ngoại trừ những chuyện ám muội vốn dĩ đã nhắm vào phương diện này thì không tính, sư đồ mà thực sự ở bên nhau, không nói những cái khác, cứ theo luật mà xét là phải phán cho lưu đày.
Úc Ninh chắp tay, coi như hành lễ: "Cố đại nhân an."
"Ta không nhận nổi lễ của ngươi."
Úc Ninh đứng thẳng người, coi như không nghe thấy lời hắn nói, tiếp tục nói: "Nghe nói sư phụ ta có hẹn với đại nhân, lúc này đang làm khách ở phủ, mong được yết kiến."
Cố đại nhân đứng dậy đi đến trước mặt Úc Ninh, nhìn gần thì càng thấy Cố đại nhân này môi đỏ như son, tuấn mỹ động lòng người, đúng là một đóa hoa phú quý nhân gian, nhưng Úc Ninh dạo trước vừa mới gặp thần tiên hạ phàm, lúc này nhan sắc phàm tục thực sự không khơi dậy được bao nhiêu hứng thú của cậu. Cố đại nhân cẩn thận đánh giá cậu, giữa đôi lông mày tràn đầy vẻ lạnh lùng: "Gặp hắn? Ngươi cho rằng hôm nay ngươi còn có thể đi ra khỏi cái viện tử này sao?"
Hắn vươn tay nắm lấy vạt áo Úc Ninh kéo cậu lại gần, chậm rãi ghé sát vào tai cậu muốn nói gì đó... sau đó bị người ta mạnh mẽ kéo ra.
Mai tiên sinh túm lấy cổ áo Cố Mộng Lan kéo mạnh hắn ra phía sau, Cố đại nhân bị kéo mạnh đến mức lảo đảo lùi lại mấy bước suýt ngã, Mai tiên sinh trừng mắt nhìn hắn: "Cố - Mộng - Lan! Đệ muốn làm gì đồ đệ của ta?"
Cố đại nhân vừa rồi còn đứng ở phe tà ác hỗn loạn, trong nháy mắt tan biến như băng tuyết, một tay giật cổ áo của mình từ tay Mai tiên sinh trở lại, tay kia thì kéo tay Mai tiên sinh, vừa kéo y ngồi xuống, vừa cười hớn hở nói: "Úc tiểu tiên sinh lâm nguy không sợ hãi, Thái Sơn sập trước mặt mà sắc mặt không đổi, rất có phong thái của đại tướng, A Nhã, huynh thu đồ đệ này rất có mắt nhìn!"
Úc Ninh không nhúc nhích mặc đối phương muốn làm gì thì làm là vì nhìn thấy sư phụ cậu giận đùng đùng đi tới, vốn muốn xem một màn 'cầu mà không được hắc hóa thụ bị táo bạo ngạo kiều công vả mặt tại chỗ' này, kết quả vừa quay mặt lại đối phương đã vui cười hớn hở kéo Mai tiên sinh ngồi xuống! Mai tiên sinh còn chưa kịp phản kháng?! Hóa ra vừa rồi người này đều diễn hết? Vở kịch này sớm đã HE rồi?
Cố đại nhân nhìn về phía Úc Ninh, ôn hòa nói: "Vừa rồi làm ngươi sợ rồi phải không? Ta và sư phụ ngươi là bạn vong niên, trêu ngươi một chút thôi, đừng để bụng."
Úc Ninh thần sắc đoan chính, không còn vẻ uể oải lười biếng vừa rồi, chắp tay, trịnh trọng nói: "Đệ tử Úc Ninh bái kiến sư công."
"Con nói gì?! Nói lại lần nữa xem nào!!!" Mai tiên sinh ngay tại chỗ biểu diễn một màn nổ tung tại chỗ.
*sư công: chồng thầy :))))))))))
Nhìn dáng vẻ của sư phụ cậu, Úc Ninh biết mối quan hệ của hai vị này nhất định không đơn giản, nếu vị Cố đại nhân này không có ý gì, làm sao có thể mở miệng ra một câu 'Ngươi chính là tiểu tình nhân mà Mai Nhã nuôi?' chứ. Thêm vào đó hắn không hề kiêng dè kéo tay Mai tiên sinh, tư thái thân mật, Úc Ninh dù sao cũng đã ở chung với Mai tiên sinh một thời gian, cái tính tình mèo chê chó ghét của Mai tiên sinh, Úc Ninh kéo vạt áo y thôi y đã lập tức ghét bỏ hất tay cậu ra rồi, đừng nói là bị người ta nắm tay mà còn không hề bài xích. ( truyện trên app t.y.t )
Bản triều không cấm nam tử kết khế, thậm chí trong dân gian thỉnh thoảng cũng có thể thấy khế huynh đệ. Có nhiều hint như vậy, hai người bọn họ có quan hệ gì mà Úc Ninh còn đoán không ra thì đúng là sỉ nhục việc cậu đã xem mười lần sáu trăm tập <Thám Tử Lừng Danh Conan> rồi.
Mai tiên sinh biết cái tên đệ tử quan môn này một thân phản nghịch từ trong xương, bình thường trêu chọc cũng không ít, nhưng y đây tuổi đã cao còn bị tiểu đồ đệ vừa gặp mặt đã vạch trần chuyện kết khế huynh đệ, không biết là xấu hổ hay là tức giận hay là dứt khoát giận quá hóa thẹn phất tay hất mấy chén trà màu xanh ngọc bích trên bàn xuống đất, chén trà rơi xuống, tiếng vang thanh thúy liên tiếp vang lên, y giận dữ trừng mắt nhìn Úc Ninh: "Con... Chẳng ra thể thống gì!"
"Dạ, vậy đệ tử xin phép về chép ba trăm lần ‘Hiếu Kinh’." Úc Ninh ra vẻ già đời nhận lỗi, không hề có chút xấu hổ, thậm chí còn tiện thể trêu ghẹo Mai tiên sinh một phen. Chuyện riêng của trưởng bối, vãn bối không nên hỏi, dù biết rồi cũng phải giả vờ như không biết, tránh để trưởng bối cảm thấy khó xử, khiến trưởng bối khó xử, là bất hiếu.
Trán Mai tiên sinh nổi gân xanh, đang định quở trách, Cố đại nhân lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang định hất đổ chén của Mai tiên sinh, cẩn thận xem xét: "Sao cứ hở ra là ném chén ném bát thế, cẩn thận làm bị thương tay đấy."
"Còn nói nữa!" Mai tiên sinh bực mình đẩy tay hắn ra, Cố đại nhân lại không để bụng, mỉm cười nhìn sâu vào mắt y, khiến Mai tiên sinh khẽ quát: "Đệ nhìn cái gì?!"
Cố đại nhân bị quở trách cũng không giận, tươi cười rạng rỡ quay sang nhìn Úc Ninh: "Trước kia nghe nói A Úc bị thương, hạ nhân không hiểu chuyện, không làm con bị thương chứ?" Cách xưng hô của Cố đại nhân với Úc Ninh đã thay đổi, ý nói là ngầm thừa nhận cách gọi 'sư công'. Lời hắn còn chưa dứt, Mai tiên sinh đã nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh Úc Ninh, trên dưới đánh giá cậu, giữa hàng lông mày hiếm thấy lộ ra một tia lo lắng: "Bị thương? Ở đâu?"
"Đệ đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi lang trung." Lần này Mai tiên sinh thật sự nổi giận, quát Cố đại nhân: "A Ninh bị thương, đệ còn cưỡng ép mang nó đến! Đệ thật là... không biết nặng nhẹ!"
Thấy Mai tiên sinh nổi giận thật, Úc Ninh vội vàng đưa cổ tay ra cho Mai tiên sinh xem, an ủi: "Không sao đâu sư phụ, không phải vết thương lớn gì, chỉ là trật cổ tay thôi."
Mai tiên sinh thấy Úc Ninh vẻ mặt không hề gì, giận không chỗ trút: "Không sao cái gì mà không sao! Ngồi xuống – Cố Mộng Lan đệ còn không mau đi gọi lang trung!"
"Ta đi ngay đây, vừa hay trước đó còn chút việc, A Úc hôm nay đừng về, cứ ở lại đây đi, ta sai người chuẩn bị sẵn viện tử cho con." Cố đại nhân cười híp mắt đáp lời, hắn đứng dậy xoay người muốn đi, lại đầy thâm ý nhìn Úc Ninh một cái, ngay sau đó vô cùng chu đáo nhường lại cái đình này cho sư đồ hai người nói chuyện. Úc Ninh bị hắn nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, cậu thật sự không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhất thời cũng không nhìn ra đây là bảo cậu đừng đi hay là bảo cậu mau cút, đừng cản trở thế giới riêng của chồng chồng người ta.