Nhưng tay phải của cậu đã sưng vù như cái bánh bao rồi, Úc Ninh cũng không có tâm trạng đóng gói từng món một, thôi thì cứ đá hết đống đồ xuống gầm giường cho xong chuyện, đang định quay về thì tai cậu đột nhiên động đậy, giữa tiếng suối chảy róc rách, dường như lẫn vào một âm thanh khác lạ, ồn ào và hỗn loạn.

Có người đến… còn không chỉ một người. Úc Ninh nghĩ ngợi một lát, vẫn đi ra ngoài, cậu không mở toang cửa mà chỉ hé một khe nhìn ra, không xa có một đội kỵ binh đang phi nước đại tới, âm thanh cậu nghe thấy chính là tiếng vó ngựa giẫm lên mặt đất hòa lẫn vào nhau.

Đội kỵ binh kia hô một tiếng, dừng lại trước cửa nhà cậu, rất nhanh đã có người tiến lên gõ cửa, lớn tiếng gọi: “Úc tiên sinh có nhà không? Úc tiểu tiên sinh có nhà không?”

Thần sắc Úc Ninh hòa hoãn lại, xem ra không phải là loại thổ phỉ hay sơn tặc gì, cậu lên tiếng đáp ở cửa, lộ ra một nụ cười hiền hòa, cố gắng khiến mình trông vô hại nhất có thể rồi mới mở cửa hỏi: “Các vị tráng sĩ từ đâu đến…?”

“Chúng ta là người của Cố đại nhân, Mai tiên sinh có hẹn với Cố đại nhân, nói có một vật rơi lại chỗ Úc tiểu tiên sinh, nên đặc biệt phái chúng ta đến lấy!”

Úc Ninh nhướng mày: “Một vật? Mai tiên sinh có lẽ nhớ nhầm rồi, tiên sinh không có đồ gì gửi ở chỗ ta hết.”

“Có đó, Úc tiểu tiên sinh thử nghĩ kỹ xem.”

Úc Ninh thầm thấy kỳ lạ, liền nghe đối phương nói: “Còn không phải là Úc tiểu tiên sinh sao! Người đâu, mời Úc tiểu tiên sinh lên ngựa!”

Hai người đàn ông vạm vỡ vừa dứt lời liền nhanh nhẹn xuống ngựa, ba bước thành hai xông đến bên cạnh cậu, ra tay nhanh như chớp giữ chặt hai cánh tay của Úc Ninh, Úc Ninh còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy một trận đau nhói truyền đến từ cổ tay, cậu hít một hơi khí lạnh, không nhịn được kêu lên: “Đau đau đau—! Tay— buông tay ra—!”

Hai người đàn ông vạm vỡ liếc nhìn nhau, không để ý, còn người đàn ông vạm vỡ cầm đầu thì nhướng mày nói: “Nghe nói Úc tiểu tiên sinh lanh lợi hơn người, quả nhiên danh bất hư truyền— các ngươi phải giữ chặt đấy, kẻo để Úc tiểu tiên sinh chạy thoát.”

“Dạ, đại nhân!”

Úc Ninh đau đến mức liên tục hít vào, lần đầu tiên hận mình mua áo có tay áo quá dài, tay áo rộng bay bay thì đẹp thật, nhưng bây giờ che đi vết thương thì thật sự bất tiện. Người cầm đầu kia đánh giá cậu vài lần, khẽ hỏi người bên cạnh: “Tóc của ngài ấy… Úc tiểu tiên sinh là đệ tử Phật môn?”

Người bên cạnh trả lời hắn: “Không phải, A Hỉ bên cạnh Mai tiên sinh từng nhắc qua một câu, nói Úc tiểu tiên sinh mấy hôm trước giận dỗi nên cạo đầu, Mai tiên sinh cũng vì chuyện này mà giận lắm.”

“Thì ra là vậy.” Người cầm đầu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Úc Ninh nghe thấy tên A Hỉ, không khỏi hỏi: “A Hỉ là người của các người?”

“Úc tiểu tiên sinh đừng vội, Mai tiên sinh hiện đang là khách ở phủ Cố đại nhân, Úc tiểu tiên sinh tốt nhất đừng phản kháng, đi theo chúng ta một chuyến là được.” Người cầm đầu vung tay, hai người đàn ông vạm vỡ liền túm lấy cánh tay cậu ném lên ngựa— chuyện này không phải là đùa đâu, Úc Ninh không biết cưỡi ngựa, sơ sẩy một chút là có thể mất mạng như chơi: “Buông tay! Ta không biết cưỡi ngựa, các người tìm người dẫn ta đi được không?!” ( truyện trên app t.y.t )

“Tay phải của ta bị thương rồi, ta không chạy đâu.” Úc Ninh vừa hít hà vừa lớn tiếng nói: “Không tin các người xem là biết ngay!” Một trong số những người đàn ông vạm vỡ nghe vậy liền vén tay áo của Úc Ninh lên, nhìn thấy cổ tay cậu sưng đỏ, không màng đến tiếng kêu đau của Úc Ninh lại đưa tay sờ soạng hai lần, gật đầu với người cầm đầu, chứng thực lời Úc Ninh nói là thật. “Đại nhân, Úc tiểu tiên sinh bị trật cổ tay.”

Người cầm đầu gật đầu: “Đưa về rồi nói sau.” Nói xong, gã đưa tay túm lấy cổ áo sau gáy của Úc Ninh kéo một cái đưa lên ngựa của mình, để Úc Ninh bám chặt lấy hắn, ra hiệu cho những tráng hán khác cũng lên ngựa, Úc Ninh thấy bọn họ quay đầu định đi, cũng không kịp đoán thêm gì nhiều, chỉ biết đối phương tuy có ác ý với cậu, nhưng rõ ràng không muốn lấy mạng cậu, nửa là thăm dò nửa là thật sự sốt ruột nói: “Làm ơn giúp ta đóng cửa lại! Khóa ở ngay trên cửa!”

“Úc tiên sinh, không hổ là đệ tử quan môn của Mai đại tiên sinh, ngài thật là một người thú vị.” Người cầm đầu nói bên tai cậu.

“Đa tạ.” Úc Ninh không lạnh không nhạt đáp một câu.

Người cầm đầu nháy mắt, một người đàn ông vạm vỡ lập tức xuống ngựa khóa cửa nhà Úc Ninh lại, ngay sau đó một đoàn người liền phi nhanh đi như lúc đến.

Úc Ninh ngồi trên ngựa, tuy rằng sau lưng có một cái đệm thịt người, nhưng với tư cách là một người dân thường, lần cuối cùng cậu tiếp xúc với ngựa là ở khu du lịch nào đó trong thế giới hiện đại với dịch vụ chụp ảnh cưỡi ngựa năm tệ một bức, thật sự không biết làm thế nào để nắm bắt nhịp điệu của việc cưỡi ngựa, chưa đầy mười phút đã bị xóc đến mức đầu óc choáng váng như bị say xe.

Không biết chạy bao lâu, Úc Ninh cuối cùng cũng được thả xuống khỏi ngựa, giây tiếp theo liền ngồi xổm xuống góc tường nôn mửa. Mấy người đàn ông vạm vỡ ngược lại khá kiên nhẫn, đợi cậu nôn xong, mới dẫn cậu vào phủ. Hai bên có tỳ nữ nghênh đón, lại không nói một lời, khom gối hành lễ với Úc Ninh, người cầm đầu nói: “Úc tiểu tiên sinh cứ đi theo các nàng là được… đều là võ tỳ, đừng trách ta không nhắc nhở tiên sinh.”

*võ tỳ: tỳ nữ biết võ công

"Biết rồi." Úc Ninh uể oải gật đầu, đi theo tỳ nữ vào trong. Chỉ với khoảng thời gian cưỡi ngựa vừa rồi, Úc Ninh có thể dễ dàng suy đoán ra mấy gã lực lưỡng này đã đưa cậu vào trong thành, có điều căn nhà này Úc Ninh chắc chắn chưa từng thấy trong thành, đương nhiên, cũng có thể là do cậu đi lại ít, tóm lại, đây không phải là nơi cậu quen thuộc.

Trong trạch viện tĩnh lặng như tờ, tỳ nữ và người hầu qua lại đều im thin thít, ai nấy đều cúi đầu khép nép, ngay cả tiếng cọ xát của quần áo cũng khó mà nghe thấy. Càng đi sâu vào, cảnh vật hai bên thay đổi, có thể nói là dời bước đổi cảnh, chạm trổ tinh xảo, đẹp đến nao lòng.

Một tòa trạch viện như vậy không thể tự nhiên mà mọc ra, một cảnh một vật như vậy không phải là công sức nhất thời mà có thể tạo nên. Úc Ninh là một người gốc Thành phố S, đối với những danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Thành phố S này, cậu hiểu biết nhiều hơn người thường không ít, những danh lam thắng cảnh nổi tiếng đó, cái nào cái nấy đều tốn của chủ nhân thời bấy giờ mười năm công sức, có cái thậm chí còn là mấy đời người trong gia đình tỉ mỉ tu sửa, mới có được khu vườn lộng lẫy như ngày hôm nay.

Còn chưa đợi Úc Ninh nghĩ nhiều, tỳ nữ dẫn đường dừng chân trước cửa một viện tử, từ trong cửa hai tỳ nữ mặc y phục màu xanh lục đi ra, xem trang phục thì có vẻ cao cấp hơn bọn họ một chút, hai tỳ nữ áo xanh khụy gối hành lễ, một người trong đó nói không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Cố đại nhân đang đợi ngài, mời Úc tiểu tiên sinh vào."

Úc Ninh thực sự lười trả lời, gật đầu qua loa rồi dẫn đầu bước vào. Viện tử này được xây ngay cạnh hoa viên, giống như là chủ nhân chuyên dùng để thưởng cảnh hóng mát vậy, vừa vào cửa đã là một hành lang có mái che ven hồ, ở cuối hành lang là một đình bát giác, có cả rèm trúc, chuỗi ngọc màu đỏ, lụa mỏng, trường án, lư hương, giống như những gì Úc Ninh đã hình dung trước đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play