Bên kia, Cao Chân Như vẫn như thường lệ bước vào Cảnh Nhân cung.
Hôm nay, Hi Quý phi tiếp đón nàng với thái độ nhiệt tình hơn hẳn hôm qua. Bà gọi nàng đến ngồi cạnh, còn nắm lấy tay nàng hỏi han thân thiết:
“Ngươi thêu thùa thế nào?”
“Có, có làm được một chút ạ…” – Cao Chân Như có phần chột dạ, đáp khẽ khàng.
Trong cung, nữ quyến phần lớn thời gian rảnh rỗi nên thường dùng kim chỉ làm thú tiêu khiển. Tuy không sánh được với các tiểu thư khuê các xuất thân danh gia vọng tộc, nhưng ít ra cũng thêu được túi thơm, khăn tay, coi như tay nghề tàm tạm. Năm xưa, các phi tần thậm chí còn phải đích thân thêu áo lót cho Hoàng thượng vào mỗi dịp lễ.
Hi Quý phi cảm thấy Cao Chân Như đang khiêm tốn, ánh mắt liền đảo qua chiếc khăn nàng đang cầm:
“Ta nhìn khăn tay ngươi làm, thấy cũng đâu đến nỗi nào.”
Cao Chân Như đỏ mặt, thành thật khai thật:
“Chiếc này… không phải do thần thiếp làm, là do Phúc tấn làm ạ.”
Hi Quý phi hơi ngạc nhiên, liền quay sang nhìn Phúc tấn.
Phúc tấn mỉm cười giải thích:
“Trắc Phúc tấn bảo trong sách viết, tỷ muội thân thiết hay trao đổi khăn tay làm tín vật, nàng cũng muốn đổi khăn tay với thiếp.”
Hi Quý phi nghe vậy, trong mắt thoáng qua một tia nhu hòa, giọng nói cũng dịu dàng hẳn đi:
“Nói đúng lắm. Năm xưa ta với Cảnh muội muội cũng vậy...”
Nói đến “Cảnh muội muội” ở đây, chính là Dụ phi. Năm đó hai người cùng tiến cung hầu hạ Ung Chính hoàng đế, vốn không được sủng ái, nên nương tựa lẫn nhau mà sống. Sau đó, cả hai lần lượt mang thai, sinh ra Hoằng Lịch và Hoằng Trú.
Theo tổ chế Mãn Thanh, mẹ ruột không được tự nuôi con, nên hai người trao đổi con cho nhau nuôi dưỡng. Từ đó quan hệ càng thêm gắn bó, cùng nhau chăm chút cho hai đứa nhỏ, cùng nhau học nấu nướng, may vá, cười cười nói nói.
Nhưng có thân thiết đến đâu, vật riêng tư như khăn tay – thứ tượng trưng cho tình cảm và sự tín nhiệm – cũng là hiếm khi tặng nhau. Hậu viện đấu đá, ngay cả ruột thịt còn có thể trở mặt, huống gì người ngoài?
Hi Quý phi nghe thấy Phúc tấn và Trắc Phúc tấn đổi khăn tay, trong lòng có chút cảm xúc phức tạp. Sau đó, bà nhìn xuống chiếc khăn trong tay Phúc tấn, hỏi:
“Vậy chiếc khăn ngươi đang cầm là do Trắc Phúc tấn thêu sao?”
Rồi lại nhìn sang Cao Chân Như, trách nhẹ:
“Nhìn ngươi đấy, còn bảo mình không giỏi…”
Bà vừa nói vừa cúi đầu xem kỹ chiếc khăn. Vải thì đơn giản, viền chỉ có vài nhánh cỏ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo – thêu vô cùng mộc mạc, vụng về.
Hi Quý phi trầm mặc chốc lát, rồi khô khốc nói:
“Ta xem chiếc khăn này… chiếc khăn này…”
Nói mãi mà không ra được câu khen, thật sự là không thể gượng ép. Tay nghề này, bà mới ba tuổi còn thêu đẹp hơn.
Mà Phúc tấn lại vui vẻ cầm trong tay, còn định khoe ra… Quả thực nên kéo tai Cao Chân Như dạy dỗ, bắt nàng đi học thêu tử tế. Ít nhất cũng nên thêu được hoa phù dung, hải đường, hay đôi uyên ương…
“A! Khăn đó không phải do ta làm!” – Cao Chân Như tranh biện – “Tay nghề ta bây giờ tốt hơn cái kia nhiều!”
Rồi nàng tò mò hỏi:
“Phúc tấn tỷ tỷ, vậy cái khăn kia chẳng lẽ là Đại Khanh Khách làm?”
Đại Khanh Khách chưa đến ba tuổi, vốn không nên đụng đến kim chỉ. Nhưng đứa nhỏ ấy thấy nàng và Phúc tấn ngồi thêu, lại đòi học theo.
Cao Chân Như biết mình không khéo tay, nhưng vì muốn có khăn tay để đổi với Phúc tấn, nàng cắn răng thêu cho bằng được. Đến mức mười ngón tay sưng đỏ, đau nhức, y như vừa bị phạt trong Hình bộ lao ra.
Ngay cả Bảo Thân vương nhìn thấy tay nàng cũng bật cười, nói chẳng giống người thêu khăn, mà như bị tra khảo.
Thỉnh thoảng nhìn lại những sản phẩm thêu của mình, Cao Chân Như cũng tự hỏi: trên đời này có ai thêu dở hơn mình không?
Và hiện tại, nàng đã tìm ra một người – hắc hắc – còn vụng về hơn cả mình.
“Ngươi đoán đúng rồi, khăn đó là do Đại Khanh Khách làm.” – Phúc tấn nhìn nàng, mỉm cười đáp.
Cao Chân Như reo lên:
“Ta thắng rồi!”
Phúc tấn cười:
“Con bé đó mới ba tuổi thôi, ngươi cũng không thấy ngượng mà so với nó sao?”
“Nhưng ta vẫn thắng mà!”
“Cẩn thận con bé biết, lại đến mắng ngươi đấy.”
“Vẫn là ta thắng!” – Cao Chân Như đắm chìm trong cảm giác chiến thắng, dương dương tự đắc, chẳng hề e dè.
Phúc tấn và Cao Chân Như ồn ào trêu đùa, nhưng Hi Quý phi lại lặng lẽ chìm vào dòng suy nghĩ. Bà từng thấy Phúc tấn đối xử rất tốt với Trắc Phúc tấn, nhưng giờ nhìn lại, có vẻ vẫn là Đại Khanh Khách chiếm vị trí quan trọng hơn.
Nghĩ vậy, trong lòng bà có chút hụt hẫng.
Có lẽ… là vì liên tưởng đến bản thân.
Hi Quý phi vốn không thích nhớ chuyện cũ, vậy mà không hiểu sao gần đây luôn hồi tưởng mãi.
Bà ngắt lời hai người đang đùa, cười nói:
“Ngày mai, Phúc tấn mang khăn tay Trắc Phúc tấn làm đến đây, cho ta xem thử nhé.”
Phúc tấn còn chưa kịp đáp, Cao Chân Như đã vội vàng xua tay, cố gắng ngăn cản:
“Quý phi nương nương, tay nghề của thần thiếp thực sự không tốt, đừng để Phúc tấn mang ra mất mặt…”
“Dù gì thì cũng thêu đẹp hơn Đại Khanh Khách.”
“…” – Mặt Cao Chân Như đỏ bừng lên. Còn chưa kịp nghĩ cách ngăn cản, đã thấy Phúc tấn bật cười:
“Mẫu phi, con có mang theo khăn của Trắc Phúc tấn đây rồi.”
Cao Chân Như nghe xong, giật mình quay phắt lại, chỉ thấy Phúc tấn lấy từ tay áo ra một chiếc khăn vô cùng quen mắt, mỉm cười đưa cho Hi Quý phi.
Cao Chân Như trợn tròn mắt, suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế. Chiếc khăn kia mộc mạc đến mức… quanh viền chỉ có vài đóa cỏ nhung hoa huyên xiêu vẹo, không thể sai được – chính là tay nghề của nàng!
Đến Hi Quý phi cũng không ngờ diễn biến lại thành ra như thế. Bà cầm chiếc khăn lên xem kỹ, rồi cuối cùng chỉ cười nhẹ:
“Cũng… coi như chỉnh chu rồi.”
Cao Chân Như như quả bóng xì hơi, nằm vật ra ghế, miệng không ngừng than vãn:
“Thiếp đã nói là tỷ tỷ nên giấu đi rồi, cùng lắm để thiếp nhìn một mình cũng được, sao lại lấy ra cho người ta xem, thật là mất mặt chết đi được…”
“Dù gì cũng thắng được Đại Khanh Khách mà.”
“… Được rồi được rồi, là thần thiếp sai, cầu xin Phúc tấn tỷ tỷ rộng lượng tha cho thiếp đi!”
Phúc tấn che miệng cười khẽ:
“Sao có thể được?”
Nàng nhận lại khăn từ cung nữ, cẩn thận xếp gọn bỏ lại vào tay áo:
“Ta còn định đem về khoe với gia (ý chỉ phu quân) cơ.”
Cao Chân Như nghe xong liền run bắn cả người, lời cầu xin từ đùa giỡn liền biến thành khẩn thiết thật lòng:
“Đừng mà! Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ à, hảo tỷ tỷ, van xin tỷ ngàn vạn lần đừng để gia thấy!”
Kia đại móng heo, lát nữa thể nào lại nhắc mãi không thôi.
Chưa biết chừng, Tào ma ma trong phòng lại muốn giục mình ngày nào cũng phải luyện tập, miệng thì bảo thêu không ra túi thơm đẹp thì thôi, đến cái đôi vớ trên đảo cũng nên tự mình thêu cho xong.
Phi! Cấp cho cái đại móng heo đó thêu vớ ấy!
Trước kia Cao Chân Như đã không vui, nay lại càng thêm không vui.
Cảnh Nhân Cung vẫn ầm ĩ huyên náo, chẳng có dấu hiệu dừng lại. Hi Quý phi cũng không chen lời vào, chỉ cười khanh khách mà nhìn hai người trong phòng cãi nhau đến náo loạn. Mãi đến khi canh giờ đã không còn sớm mới cho người gọi lại hai vị ấy, để cùng dùng bữa trưa rồi rời đi.
Bên kia, Hải Giai khanh khách mong ngóng mãi, đến tận sau giờ Ngọ mới có cung tì đến bẩm báo rằng phúc tấn cùng trắc phúc tấn đã trở về.
Nàng mắt liền sáng rỡ, vội vàng đứng dậy ra ngoài, muốn xem thử nét mặt của trắc phúc tấn. Thế nhưng điều khiến nàng tiếc nuối chính là — Cao Chân Như vẫn thần sắc bình thản, không khác gì lúc ra cửa.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, nàng liền nghe được tiếng xì xào bàn tán:
“Không hổ là trắc phúc tấn!”
“Quý phi nương nương lại tặng ban thưởng nữa kìa!”
“Nếu ta có thể khiến Quý phi nương nương yêu thích như trắc phúc tấn, thì tốt biết bao…”
Hoàng khanh khách trong mắt mang theo vẻ hâm mộ. Thấy Hải Giai khanh khách đi tới, liền thân mật nói:
“Tiểu tỷ tỷ tới rồi? Ngài xem kìa, Quý phi nương nương lại ban thưởng cho trắc phúc tấn. Thật đúng là…”
Hải Giai khanh khách ngước mắt nhìn, sắc mặt đỏ bừng. Nàng liếc một cái rồi quay người bỏ đi. Mà tỳ nữ Ngọc Lan đi sau lại lén lút quay đầu nhìn thêm vài lần, thấy cung nhân bưng khay nối tiếp nhau vào phòng trắc phúc tấn, trong lòng không khỏi ghen tị:
“Chủ tử, Quý phi nương nương hình như rất thích trắc phúc tấn thật đấy ạ?”
“Sao có thể như thế được?” — Hải Giai khanh khách giận nghẹn cổ, giật khăn tay ném vào phòng — “Chẳng qua là làm bộ làm tịch, để Cao thị chịu khổ mà không thể nói ra thôi!”
Thế nhưng ngày hôm sau, rồi ngày kế tiếp, và cả ngày kế tiếp nữa…
Chỉ thấy ban thưởng như nước chảy không ngừng đổ vào phòng trắc phúc tấn, khiến Hải Giai khanh khách cuối cùng cũng nghẹn không nói được lời nào.
Đến khi thỉnh an, nàng nghe quanh mình toàn lời tán thưởng trắc phúc tấn, rốt cuộc không nhịn được mà chua chát lên tiếng:
“Không biết trắc phúc tấn có bí quyết gì đặc biệt, mà khiến Quý phi nương nương yêu mến đến vậy? Thiếp thân ngu dốt, cũng muốn thỉnh trắc phúc tấn chỉ giáo một hai.”
Dù biết tám phần là nàng không có lòng tốt, nhưng các khanh khách khác vẫn không khỏi liếc mắt đánh giá, e sợ mình chậm một bước thì lỡ mất trò hay.
Cao Chân Như nghe vậy, thản nhiên đánh giá Hải Giai khanh khách từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lắc đầu tiếc nuối:
“Nếu tỷ muội các vị thật lòng muốn học, nghĩ rằng cũng không phải chuyện gì khó. Có điều… muội muội nói vậy, chỉ e là hơi khó một chút.”
“Trắc phúc tấn nói thế, là có ý gì chăng?” – giọng Hải Giai khanh khách đã mang theo giận dữ.
“Ngươi đã tự biết mình ngu dốt,” – Cao Chân Như thong dong đáp – “thì hẳn cũng nên hiểu được lời mình nói chẳng dễ nghe gì, lại càng không dễ khiến người khác yêu thích.”
Lời nói thẳng đến mức khiến không khí quanh đó đông cứng lại.
Cao Chân Như không phải ngốc. Ai thật lòng với nàng, ai không có thiện ý, nàng đều nhìn rõ. Giống như Hải Giai khanh khách kia, còn chưa bò lên cao đã muốn dẫm nàng xuống. Nàng chẳng việc gì phải cười làm lành, móc tim móc phổi mà nói lời hay.
Không đem nàng đá bay ra ngoài, đã là tu dưỡng của mình tốt lắm rồi!
Trước kia, Cao Chân Như ít nhiều còn để ý thể diện, thường đánh ha ha cho qua chuyện để không bị người sau lưng chỉ trỏ rằng được sủng mà kiêu.
Nhưng nay, tình thế đã khác.
Trong lòng nàng biết rất rõ: một khi Bảo Thân Vương đăng cơ, nàng tất sẽ được sắc phong Quý phi.
Cho dù đây chỉ là một thế giới trong tiểu thuyết, thì Bảo Thân Vương — hoặc nên gọi là Càn Long Gia tương lai — đối với nàng cũng sẽ mãi mãi sủng ái, cho đến tận ngày nàng chết.
Vậy thì, nàng còn sợ cái gì?
Cao Chân Như vừa dứt lời, Phú Sát khanh khách đã bị sặc mà ho dữ dội, còn các khanh khách khác thì đều trợn mắt há mồm.
Tất cả ánh mắt lúc này đều đổ dồn lên người Hải Giai khanh khách.
Ngày thường nàng chỉ mong mọi người chú ý đến mình, nhưng giờ khắc này lại hận không thể lập tức độn thổ.
Mặt nàng đỏ bừng đến tận mang tai, nghẹn khí đến mức gần như tức ói máu, run giọng hét lên:
“Ngươi, ngươi, ngươi… sao có thể chửi người trắng trợn như vậy?!”