Có lời của Vương ma ma, Ngụy An Ninh rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm, bước chân quay về cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn hẳn.
Bên này Ngụy An Ninh vừa dứt một phen muộn phiền, bên kia, Thuần tần nhịn đến khi mọi người lui hết, rốt cuộc cũng không kìm được nữa mà rơi lệ. Nàng ngồi cứng ngắc trên ghế, nhìn chằm chằm bàn trước mặt, lẩm bẩm trong cổ họng:
“Ta khổ sở như vậy… là vì ai chứ? Ngoài tứ A ca, chẳng phải tất cả những gì ta làm đều là vì bọn họ sao? Vậy mà… bọn họ lại chê cười ta, lại nói ta vô dụng!”
Giọng nàng mỗi lúc một nghẹn ngào, đến cuối cùng òa khóc, đổ sập cả người lên bàn.
Vương ma ma – vốn định tiến lên khuyên nhủ mấy câu, ai ngờ Thuần tần vừa nghe liền hiểu rõ dụng ý ẩn sau lời ma ma. A mã… lại muốn nàng, nhân lúc còn có chút địa vị trong lòng Hoàng thượng, chạy nhanh đưa người vào để giữ sủng.
“Bọn họ… bọn họ cư nhiên bảo ta đi dâng loại người ghê tởm như vậy!” Thuần tần úp mặt xuống mặt bàn, nước mắt như mưa rơi xuống từng giọt không ngừng.
Trước kia nàng từng có ý định như thế, thậm chí âm thầm chọn người — nhưng đó là do nàng chủ động. Tự mình nổi tâm tư, và việc bị người nhà ép buộc đưa người đến, sao có thể giống nhau?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT