Càn Long Đế còn chưa kịp nói xong, Đại công chúa đã thản nhiên đáp lại, lý lẽ rành rọt:
“Ngọc quý mà bị mài giũa mới nên dụng cụ, kiếm sắc phải chôn sâu mới xứng gọi Ỷ Thiên. Từ xưa đến nay, đạo lý vẫn luôn là như vậy.”
“Nương theo thiên mệnh mà sinh ra cao quý, vốn đã vượt người một bậc. Nếu đã có được khởi điểm như thế mà còn không biết nỗ lực, chẳng phải là phụ lòng trời, phụ chính mình sao?”
Cao Chân Như lặng lẽ nhìn vị Đại công chúa mới bảy tuổi, ánh mắt kiên định, chí khí dồi dào; lại quay đầu nhìn bản thân đã hai mươi ba tuổi, sống như cá mặn ngày qua ngày, ý chí chẳng còn sót lại bao nhiêu, bất giác rơi vào trầm tư.
Chờ đến khi Càn Long Đế từ đầu đến chân khen ngợi Đại công chúa một lượt, ban thưởng một đống lớn đồ quý giá, lại sai người đưa nàng hồi cung, cả người chàng mang theo vẻ thỏa mãn, bước chân nhẹ nhàng quay về tẩm điện, liền thấy Quý phi đang đứng nghiêng người bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm cảnh tuyết ngoài trời, dáng vẻ xuất thần.
Càn Long Đế liếc mắt nhìn, trong lòng thầm than: “Thật là một bức họa Quý phi vọng tuyết sống động!”
Chỉ tiếc lúc này không thể gọi người mang giấy bút đến họa lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT