Tiểu nương tử này trong tay còn ôm một chồng giấy Tuyên Thành đã dùng, đầu ngón tay cũng dính đầy mực nước.
Hình tượng tuy không đến nỗi chật vật, nhưng tóm lại không phải hình tượng nàng muốn Hoắc Giác nhìn thấy.
Trước đây nàng tuy yêu mến Hoắc Giác, nhưng vẫn vô tâm vô phế mà hoang dã quen rồi, cũng sẽ không giống các tiểu nương tử khác ra cửa trước tiên tinh tế dọn dẹp một lượt.
Hiện giờ rốt cuộc đã không giống trước, tựa như nương nàng nói, thêm mấy tháng nữa nàng liền muốn cập kê, là đại cô nương rồi.
Khương Lê theo bản năng giấu đồ vật trong tay ra phía sau, “Ngươi sao lại tới tiệm sách? Có phải muốn mua giấy mực bút nghiên không?”
“Không phải, ta đặc biệt tới chờ nàng.” Hoắc Giác tiến lên hai bước, cánh tay dài khẽ câu, nhẹ nhàng liền rút được tờ giấy trong tay nàng.
“Ái, ái,” Khương Lê trong lòng cuống quýt, muốn vươn tay giật lại “bản vẽ đẹp” của mình, vội vàng nói: “Ngươi làm gì vậy? Mau trả ta, mực trên đó còn chưa khô đâu.”
Hoắc Giác cao ráo chân dài, tay vừa nhấc lên, Khương Lê liền với không tới.
Dù sao đây cũng là đường cái người đi lại tấp nập, Khương Lê không tiện tranh giành với hắn nữa, đành phải phồng má giận dỗi mà đi về phía trước.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT