Khương Lê khẽ nâng mắt, dường như không ngờ Hoắc Giác lại hỏi về Dư tú nương.
“Tú nương tử họ Dư, mấy năm trước đã hòa ly với phu quân, hiện giờ lẻ loi một mình đến Thịnh Kinh nương nhờ họ hàng. Nương nói tay nàng đầy những vết chai và nứt nẻ, nghĩ bụng trước đây cuộc sống hẳn không dễ dàng gì.”
Khương Lê sợ Hoắc Giác cảm thấy Dư tú nương lai lịch không rõ sẽ lo lắng, liền nắm tay hắn, cười nói:
“Tú nương tử nhìn rất đáng tin cậy, còn cho chúng ta xem công văn thân phận của nàng. Nàng cũng nói rõ ràng lai lịch trước đây, chỉ trừ một điều, nàng dường như không thích nhắc đến phu quân trước đây của mình, có lẽ khi hai người hòa ly đã xảy ra chuyện không hay.”
Dư tú nương không muốn nhắc đến, Dương Huệ Nương và Như Nương tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
Khương Lê thì càng không cần nói, bản thân nàng gả cho một lang quân như ý, rất cảm thán trước những gì Dư tú nương đã trải qua, đương nhiên cũng sẽ không rắc muối vào vết thương của nàng.
Hoắc Giác nắm lại tay Khương Lê, bế nàng lên, ngồi xuống chiếc sạp một bên, vân đạm phong khinh nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT