Khương Lê siết chặt hai chiếc túi thơm trong tay, thở hổn hển nói với Hoắc Giác: 
“Tỷ tỷ nhờ Ám Nhất mang túi thơm này tới, nói là chuẩn bị cho chàng loại có công hiệu tỉnh thần, ta liền vội vàng mang đến cho chàng.”
Tiểu nương tử có lẽ chạy vội quá sức, má đào ửng hồng, bên tai một nhúm tóc con dán vào gò má, đôi mắt hươu tròn xoe, ướt át tràn đầy ý cười mãn nguyện.
Hoắc Giác không cần nghĩ cũng biết vừa rồi A Lê hẳn là chạy trốn nhạc mẫu mà đến, không khỏi có chút buồn cười, vị tiểu nương tử này của hắn chạy lên giống hệt như con nai con trong rừng núi hoang dã vậy.
Từ trước đã từng nghe Trương Oanh Oanh nhắc qua, khi các nàng ở Thanh Đồng Sơn bị lợn rừng đuổi, A Lê chạy nhanh như nai con, sau đó còn lăn xuống sườn núi, mình đầy thương tích mà trở về đại lộ Chu Phúc.
Khi ấy hắn cho rằng nàng bị người ta ức hiếp, trong lòng rất bực bội, ai ngờ tiểu cô nương vẻ mặt hổ thẹn, ấp úng nói là bị heo đuổi.
Hoắc Giác đưa tay vén nhúm tóc đen trên má nàng ra sau tai, nói: 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play