Khương Lê lải nhải bày tỏ suy đoán của mình, lời lẽ ngoài tai là nói về một vị cử tử nào đó đã điên cuồng thu mua hết thảy óc heo, quả là bá đạo khôn cùng!
“Chàng nói loại người nào mà điên cuồng đến thế? Nhiều óc heo như vậy, hắn dù cả ngày chẳng làm gì, chỉ ngồi đó mà ăn, cũng ăn không hết. Ta phải nói, hắn ắt hẳn là không muốn kẻ sĩ bên cạnh cũng được bồi bổ óc đâu.”
Hà Chu nghe xong những lời này, suýt nữa không bị nước miếng trong miệng sặc, chỉ có thể cố nén cúi đầu, nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm nào.
Hoắc Giác đằng trước lại điềm tĩnh lạ thường, chỉ nhếch môi, khẽ cười, đáp:
“Chẳng sao cả, mấy ngày nay, ta đã ăn không ít, nghỉ mấy ngày không ăn cũng chẳng hề hấn gì.”
“Hôm nay ắt hẳn là không ăn được rồi.”
Khương Lê vẫn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, ăn ít một ngày chẳng biết có khiến hiệu quả ôn thư hôm nay kém đi không, nàng nghĩ ngợi, rồi lại nói: “Nhưng chàng cứ yên tâm, ngày mai ta nhất định sai người đi mua sớm!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT