Chờ Lục Văn Ngạn tắm rửa xong đi ra, Sở Tử Khiên đã về phòng mình, điều này khiến Lục Văn Ngạn vừa nhẹ nhõm vừa hơi thất vọng.
Về tới phòng, thấy Đường Ngọc đang ôm con mèo nhỏ ngủ ngon lành trên giường. Gương mặt đứa bé đỏ bừng, còn con sư tử ngốc ấy thì nằm chễm chệ trên bụng cậu nhóc, khóe miệng còn lấm tấm một chút chất lỏng trông khá... đáng ngờ.
Nhìn hai sinh vật nhỏ bé đáng yêu ấy, tâm trạng Lục Văn Ngạn cũng dịu xuống phần nào. Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng chui vào chăn, kéo cậu bé ôm vào lòng rồi nhắm mắt lại.
Một đêm mộng đẹp.
Sáng hôm sau, cả nhóm sáu người chuẩn bị xuất phát đến căn cứ sơn trại Kim Hoa. Vì muốn mang về nhiều vật tư hơn, họ lấy hai chiếc xe. Mã Siêu và lão Lục, Đổng Kiến Hoa dẫn đầu một xe, còn Lục Văn Ngạn, Sở Tử Khiên, Tề Hành và Tề Nhạc đi chung xe sau.
Mục đích chính của chuyến đi là thám thính thực lực căn cứ Kim Hoa, xem họ có bao nhiêu nhân lực, đã gây ra bao nhiêu chuyện xấu. Tin đồn chỉ là tin đồn, tận mắt thấy vẫn hơn. Nếu có thể, Tề Hành còn muốn xem xét địa hình để chuẩn bị cho việc quét sạch chúng sau này. Vì thế, họ quyết định mang theo Đường Ngọc, cậu bé có năng lực tinh thần đặc biệt có thể nhìn xuyên vật thể, dễ dàng nắm bắt bố cục căn cứ và phân bố quân lực. Hơn nữa, trong đoàn có trẻ nhỏ cũng giúp đối phương giảm bớt đề phòng.
Tề Nhạc lái xe, Tề Hành ngồi ghế phụ. Đường Ngọc ôm mèo ngồi ở hàng ghế sau cùng. Lục Văn Ngạn định tới ngồi cùng, nhưng bị Sở Tử Khiên kéo lại ngồi phía trước. Cậu vừa định phản kháng thì nghe Sở Tử Khiên nhẹ giọng: "Em đã đồng ý rồi mà..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT