Tưởng Tinh Tinh nhìn thấy Lục Văn Ngạn đột nhiên bị người khác kéo đi thì sững người một chút. Khi cô phản ứng kịp và muốn đuổi theo thì lại bị Sở Tử Khiên quay đầu liếc lạnh lùng một cái. Ánh mắt đó khiến Tưởng Tinh Tinh lạnh buốt từ đầu đến chân, như thể cô đã hiểu ra điều gì. Dù trong lòng không cam tâm, bản thân cũng đành dừng bước.
Lục Văn Ngạn bị Sở Tử Khiên kéo ra ngoài qua cửa hông của nhà ăn. Đến khi ra tới nơi, cậu mới giãy nhẹ: “Được rồi, cô ta không đuổi theo đâu, anh có thể buông tay rồi.”
Sở Tử Khiên nghe vậy thì khựng lại, từ từ buông tay, hơi lo lắng nhìn Lục Văn Ngạn, lặng lẽ quan sát nét mặt của cậu, sợ cậu ấy tức giận.
Thấy Sở Tử Khiên cẩn thận như vậy, Lục Văn Ngạn không nhịn được bật cười, vỗ vai anh bạn thân, ghé sát tai thì thầm: “Yên tâm đi, tạm thời tôi chưa định tìm người yêu đâu, không cần lo tôi sẽ ở lại đây, không theo mọi người lên thủ đô.”
Khoảnh khắc Lục Văn Ngạn vỗ vai và ghé sát lại như vậy, tim Sở Tử Khiên như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Hơi thở ấm áp của Lục Văn Ngạn phả bên tai khiến đầu óc Sở Tử Khiên không kìm được mà nghĩ đến một khả năng: có lẽ Lục Văn Ngạn cũng có tình cảm với mình !?
Thế nhưng còn chưa kịp tận hưởng cảm giác ngọt ngào đó, câu nói tiếp theo của Lục Văn Ngạn như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, lập tức dập tắt hy vọng mỏng manh trong lòng Sở Tử Khiên, thay vào đó là cảm giác bất lực sâu sắc.
Người này rốt cuộc phải ngốc tới mức nào mới không nhận ra hành động ghen rõ rành rành của mình lại bị hiểu nhầm thành lo lắng sợ bạn rời đi !?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT