Vì quá phấn khích, ba người trằn trọc cả đêm không ngủ được, mãi đến gần sáng mới chợp mắt được một chút.
Sáng hôm sau, Lục Văn Ngạn phải mất nửa ngày trời mới kéo được ba kẻ lười biếng này ra khỏi giường. Sau khi mọi người rửa mặt xong và chuẩn bị xuống lầu đi tới điểm tập hợp, cả ba đều mang vành mắt thâm quầng, trông mệt mỏi rã rời. Đặc biệt là đứa nhỏ, mắt nó sưng húp như quả đào, đi đường còn loạng choạng suýt ngã. Cuối cùng Lục Văn Ngạn không đành lòng nhìn nữa, bèn bế đứa nhỏ lên, để nó dựa vào ngực mình ngủ bù một chút.
Vừa tới trước cửa khu quản lý, Tề Hành đã mỉm cười bước tới chào đón: “Các anh đến rồi.”
Lục Văn Ngạn ngạc nhiên hỏi: “Những người khác đâu? Không phải còn ba đội nữa sao?”
“Bọn họ đến sớm rồi, đã ra cửa căn cứ rồi.” Tề Hành liếc nhìn Đường Ngọc đang nằm gọn trong vòng tay Lục Văn Ngạn rồi hỏi: “Cậu nhóc này cũng đi à?”
“Đúng vậy. Đừng xem thường nó còn nhỏ, nhưng nó là dị năng giả hệ niệm lực cấp hai đấy.” Dị năng của Đường Ngọc rất đặc biệt, lúc chiến đấu thường tạo ra hiệu quả ngoài sức tưởng tượng. Hơn nữa cậu bé cũng rất hiểu chuyện, chưa bao giờ là gánh nặng cho cả nhóm.
“Vậy thì được, đi theo tôi.” Nói rồi, Tề Hành dẫn bọn họ tiến về phía cổng căn cứ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play