Lục Văn Ngạn không vội vàng đưa sách kỹ năng cho bọn họ, mà trước tiên cất ba quyển sách vào. Mọi người trong xe sau một hồi chiến đấu đều đã khá mệt, giờ phút này đang tranh thủ nghỉ ngơi. Người lái xe, Ngô Lỗi, cũng đã mệt lả, đợi đến khi trời sáng thì Triệu Hoành Bác sẽ thay ca với hắn ta. Hiện giờ điều quan trọng nhất là lên đường, đợi đến khi đến được căn cứ Giang Thành rồi thì hẵng để bọn họ học kỹ năng mới.
Chặng đường kế tiếp diễn ra khá suôn sẻ. Đến khoảng giữa trưa, họ đã đến cầu Trường Giang, chỉ cần vượt qua cây cầu này là có thể tiến vào địa phận Giang Thành, và căn cứ Giang Thành cũng không còn xa nữa.
Thế nhưng khi họ gần đến cầu Trường Giang, lại phát hiện phía trước bị kẹt xe. Không rõ từ đâu mà tụ tập nhiều xe đến vậy, biển số và kiểu dáng đủ loại, có vẻ đều là xe cá nhân. Dù kẹt xe khá nặng nhưng đoàn xe vẫn đang chậm rãi di chuyển.
Thôi Chí hơi cau mày, bảo Hắc Tử tiếp tục lái xe, còn bản thân thì mở cửa bước xuống, men theo lối nhỏ ven đường chạy chậm lên phía trước để xem tình hình.
Những người sống sót trong xe phía sau cũng tò mò không chịu được, đều nhao nhao thò đầu ra ngoài quan sát. Tiếc là ngoài đoàn xe kéo dài thì chẳng thấy gì khác. Sau khi biết Thôi đội trưởng đã xuống xe đi thăm dò, mọi người mới thấy an tâm hơn một chút.
Thôi Chí quay lại rất nhanh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ.
“Thôi đội trưởng, phía trước là chuyện gì thế?” Vừa thấy Thôi Chí quay lại, mọi người lập tức mở cửa kính xe, tò mò hỏi. Ngay cả Sở Tử Khiên và Lục Văn Ngạn cũng không ngoại lệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play