Sau khi ăn sáng xong, mọi người dọn dẹp sơ qua rồi chuẩn bị khởi hành. Sở Tử Khiên cùng Thôi Chí đều có xe, những chiếc xe này là từ căn cứ lái đến, đang đỗ gần trạm y tế tạm thời. Giờ chỉ cần quay lại lái chúng ra là được. Nhưng vấn đề là làm sao để đưa toàn bộ đám binh sĩ Ninh Thành và người sống sót rời đi? Mấy chục người mà không có 5-6 chiếc xe thì chẳng thể nào chứa nổi. Trong căn cứ cũng có gara, nhưng không có chìa khóa thì cũng bó tay không thể sử dụng xe.
Lúc này, Sở Tử Nghiên ra vẻ thần bí nói có thể có cách. Sở Tử Khiên mỉm cười hiểu ý, sai Thôi Chí cho người lái hết mấy chiếc xe gần trạm y tế về đây, còn bản thân thì gọi Triệu Hoành Bác, Ngô Lỗi, Lưu Khoan cùng đi đến gara.
“Văn Ngạn, cậu có đi không?” Sở Tử Khiên liếc nhìn Lục Văn Ngạn hỏi.
Lục Văn Ngạn thoáng ngạc nhiên nhìn Sở Tử Khiên. Anh ấy gọi Lưu Khoan và mấy người kia là để có người lái xe ra, nhưng Lục Văn Ngạn từ năm 14 tuổi đã phải ngồi xe lăn, làm sao biết lái xe? Trước đây cậu cũng nói rõ rồi. Vậy mà Sở Tử Khiên vẫn cố tình gọi theo là có chuyện gì chứ !?
Ánh mắt cậu dừng lại nơi Sở Tử Nghiên, rồi lập tức hiểu ra ý đồ của Sở Tử Khiên. Gật đầu nhẹ rồi đi theo họ đến gara.
Quả nhiên, trên đường đi, Sở Tử Nghiên ghé đầu sang nói nhỏ cảm ơn: “Cảm ơn nhé. Không ngờ tôi cũng được coi là dị năng giả.”
“Không cần khách sáo.” Lục Văn Ngạn vốn rất thích kiểu tính cách thẳng thắn của Sở Tử Nghiên, nên tò mò hỏi: “Dị năng của chị là gì vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play