Buổi sáng, ánh nắng ấm áp xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng. Trên giường, hai người ôm nhau ngủ khẽ động đậy, dần tỉnh lại.
“Chào buổi sáng.” Lục Văn Ngạn mỉm cười nói với Sở Tử Khiên.
“Chào buổi sáng.” Dưới ánh nắng, gương mặt Lục Văn Ngạn trở nên dịu dàng, đôi mắt ánh lên nụ cười ấm áp khiến tim Sở Tử Khiên khẽ rung. Anh vòng tay ôm chặt eo người kia, không kìm được cúi xuống hôn nhẹ lên khóe môi.
Hành động thân mật vào sáng sớm khiến mặt Lục Văn Ngạn hơi đỏ. Cậu định đứng dậy, nhưng vô tình chạm phải một chỗ nhạy cảm của Sở Tử Khiên. 
Đàn ông buổi sáng thường dễ “phản ứng”, nhưng trước đây cả hai sống chung đều chịu áp lực sinh tồn, nên chẳng ai còn sức nghĩ đến chuyện này. 
Bây giờ, ở căn cứ Thân Thành yên bình, có lẽ là do không khí thư thả và tâm trạng thoải mái, nên ham muốn của Sở Tử Khiên bất giác bị khơi dậy.
Cơ thể Lục Văn Ngạn hiện giờ rất khỏe mạnh, nên cũng nhanh chóng đáp lại. Trước đây, từ khi 14 tuổi bị tàn tật ở chân, cậu gần như quên hẳn chuyện này, cộng thêm tâm lý tự ti nên rất hiếm khi có nhu cầu mạnh mẽ. Giờ đây, lại xảy ra thế này… đúng là xấu hổ muốn ch.ết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play