Không lâu sau, áo choàng đã được đưa đến cho nhóm của Lục Văn Ngạn. Hai cái rương lớn chứa hơn chục bộ áo choàng, đủ mọi màu sắc.
“Tiên sinh, áo choàng đã đến rồi, ngài có thể thử xem có vừa người không.” Dương Siêu cười tươi, mời Lục Văn Ngạn đến xem hàng.
Lục Văn Ngạn cũng không khách sáo, bước lại kiểm tra. Tất cả đều là hàng mới, còn nguyên trong túi niêm phong. Áo choàng có nhiều màu sắc lạ mắt, nhưng nhìn chung thì cậu khá hài lòng.
“Cả nhà lại đây chọn một bộ mình thích mà mặc.”
Mọi người xúm lại chọn áo, dựa theo số đo của mình mà lấy một chiếc vừa ý để thử. Áo vừa nhẹ lại ấm, ai cũng thích thú. Sở Tử Khiên chọn một chiếc màu đen tuyền, còn Đường Ngọc thì chọn một chiếc trắng tinh. Một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau, trông như cặp đôi Hắc Bạch Vô Thường, nhìn vừa buồn cười vừa dễ thương.
“Tiểu Ngọc, áo trắng đẹp thật, nhưng rất dễ bị bẩn.” Sở Tử Nghiên nhẹ nhàng nhắc nhở. Trong thời kỳ tận thế, việc giao chiến với tang thi là không tránh khỏi.
Bị dính máu hay bẩn là chuyện quá đỗi bình thường. Mà áo trắng thì lại dễ bẩn nhất, áo lông vũ thì không thể giặt bằng nước thường, một khi bẩn mà không xử lý được là phải bỏ đi. Cô không muốn thấy tiểu Ngọc buồn khóc chỉ vì bộ đồ yêu thích bị bẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT