Cát Thụy là người được cha Đỗ Trạch nâng đỡ, lúc Đỗ Trạch mới bước vào tổ chức, chính Cát Thụy là người dìu dắt hắn. Sau khi cha qua đời, Cát Thụy cũng chăm sóc Đỗ Trạch rất nhiều. Vì thế trong lòng Đỗ Trạch, Cát Thụy vừa là thầy, vừa là bạn. Nhìn thấy người vẫn bình an, cuối cùng Đỗ Trạch cũng nhẹ lòng.
“Thượng úy Tề, lần này thật sự cảm ơn anh rất nhiều.” Đỗ Trạch nghiêm túc nói lời cảm ơn với Tề Hành.
Tề Hành chỉ xua tay: “Nên làm mà.”
Giờ đây, nếu vắc-xin kháng virus đã có tác dụng, việc cấp bách chính là sản xuất thêm thật nhiều để tiêm cho những người còn nhiễm bệnh. Ngoài Cát Thụy ra, còn rất nhiều dị biến nhân đang bị cách ly cũng cần tiêm chủng.
Tất nhiên, việc này không cần Tề Hành đích thân làm, chỉ cần Vương Đình và những người khác làm theo công thức và quy trình là được.
“Vậy bọn tôi xin phép về trước.”
“Được, tôi tiễn mọi người.” Đỗ Trạch tiễn Tề Hành và cả nhóm ra tận cổng mới tạm biệt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT