Xã hội bây giờ đã cởi mở, chuyện đàn ông ở bên đàn ông cũng chẳng còn gì là lạ. Hơn nữa, Sở Tử Nghiên cũng không có ác cảm với Lục Văn Ngạn, thậm chí khá có thiện cảm, nên cũng sẵn lòng giúp đỡ em trai mình một tay.
“Tiểu Ngọc lên lầu ngủ với chị nhé.” Sở Tử Nghiên cười nhẹ, bế Đường Ngọc đi thẳng lên lầu, không để Lục Văn Ngạn có cơ hội mở miệng.
Lục Văn Ngạn nhìn căn phòng vốn đang ấm áp bỗng trở nên ẩm thấp lạnh lẽo, bất đắc dĩ thở dài, gật đầu xem như đồng ý với đề nghị của Sở Tử Khiên.
Hai người nhanh chóng tắm qua bằng nước ấm rồi cùng nằm trên một chiếc giường đơn. Phòng chỉ có giường đơn, hai người đàn ông trưởng thành nằm cùng hơi chật, nhưng Sở Tử Khiên lại rất vui khi được đường đường chính chính ôm người ta ngủ. Lục Văn Ngạn thì cơ thể vẫn cứng ngắc, lo Sở Tử Khiên sẽ làm gì quá mức. Nhưng xem ra hôm nay Sở Tử Khiên cũng mệt rồi, chỉ ôm cậu một lát đã ngủ mất. Lục Văn Ngạn vừa thở phào nhẹ nhõm, lại thấy trong lòng trống trải một cách khó hiểu.
Trống trải ?
Lục Văn Ngạn lắc mạnh đầu. Chắc chắn đầu óc mình có vấn đề mới nghĩ vậy.
Dù sao thì, đêm đó ai nấy đều ngủ rất ngon.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT