Sau bữa ăn, Osk bị cha gọi về phủ công tước, hiện giờ chỉ còn lại Tô Vu và Lục Sanh.
Nén lại niềm hân hoan trong lòng, Lục Sanh định mở lời trò chuyện với quý nữ điện hạ về tình hình bên ngoài mà cô quan tâm.
Đúng lúc đó, tiếng “tít tít” vang lên, khiến những lời chưa kịp thốt ra của Lục Sanh nghẹn lại.
Hắn khẽ mím môi, đưa tay chạm vào thiết bị trên cổ tay, một màn hình ảo lập tức hiện lên trước mặt.
Hắn giơ tay chạm nhẹ vào quầng sáng, lướt mắt xem qua nội dung, rồi quay đầu nhìn Tô Vu và giải thích:
“Quý nữ điện hạ, vừa rồi thư ký bên cạnh quốc vương truyền đạt ý chỉ của bệ hạ, mời người đến Thánh Thành kiểm tra sức khoẻ. Ở đó có thiết bị tối tân nhất, có thể đảm bảo tình trạng sức khoẻ của ngài. Ngài có bằng lòng đến Thánh Thành không ạ?”
Biết được Tô Vu không có ký ức truyền thừa, Lục Sanh lại giải thích thêm về Thánh Thành cho cô.
“Thánh Thành là trung tâm của đế quốc, cũng là trung tâm của toàn bộ hành tinh, các điều kiện ở đó đều vô cùng ưu việt. Quan trọng nhất là nơi đây có trạm bảo hộ A cấp đầu tiên cũng như duy nhất, và Thánh Thành được xây dựng với mục tiêu phục vụ các Quý nữ, môi trường cực kỳ phù hợp với họ, vì vậy phần lớn các Quý nữ điện hạ đều chọn sống tại Thánh Thành. Còn trạm này chỉ là chi nhánh tại thành phố B, trình độ không thể so với trụ sở chính. Sáu thành phố còn lại cũng tương đương nơi đây.”
Nghe giọng điệu chậm rãi của Lục Sanh, Tô Vu suy nghĩ một lúc rồi quyết định tạm thời đồng ý lời mời này, coi như kế hoãn binh.
Dù thế giới này rất thân thiện với Quý nữ, nhưng suy cho cùng linh hồn cô đến từ quá khứ, bản thể lại là một cây trà đã mấy ngàn năm tuổi, loại năng lực tinh thần đặc biệt kia trên người cô vẫn chưa rõ ràng. Tuy cô có thể thu liễm lại, nhưng để tránh rắc rối phát sinh, cô vẫn chọn cách trì hoãn, không vội lộ ra. Biết đâu một ngày nào đó cô hiểu được, hoặc hệ thống quay lại và cho cô lời khuyên thì sao.
Dĩ nhiên, lúc này Tô Vu vẫn chưa biết Lục Sanh đã từng kiểm tra lá của cô, chỉ là không phát hiện được gì.
Hơn nữa, Tô Vu cũng rất tò mò về Thánh Thành. Cô đã phần nào thấy được sự coi trọng Quý nữ ở thế giới này, điều đó càng khiến cô muốn đến Thánh Thành để tận mắt chứng kiến. Dù sao thế giới này cũng không giống thế giới nam tôn nữ ti của cô.
Ngoài ra, cô cũng định đến gặp người nắm quyền tối cao của hành tinh này một lần.
Nghĩ đến đây, Tô Vu khẽ gật đầu đồng ý.
Thấy Tô Vu gật đầu, Lục Sanh liền thao tác trên thiết bị đầu cuối, gửi thư trả lời cho thư ký của Quốc vương điện hạ.
Xong hết mọi việc, Lục Sanh bàn với Tô Vu đẩy sớm buổi phát sóng trực tiếp lên buổi chiều. Vừa khéo sau bữa ăn có thể xem như một hoạt động thư giãn, trò chuyện với người dân, để Quý nữ điện hạ cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương của mọi người.
Xét thấy hiện tại cũng không có việc gì, lại muốn tìm hiểu thêm về thế giới này, cộng thêm tò mò về cái gọi là "livestream" từng xuất hiện trong mơ, Tô Vu sảng khoái đồng ý.
Thế là hai người quay lại khu ký túc xá của Sở Hộ Mầm. Nhưng lần này, họ chọn phòng khách rộng rãi và sáng sủa để livestream. Lục Sanh còn chu đáo chuyển ghế sofa đến bên cửa sổ để Tô Vu có thể tắm nắng.
Chuẩn bị xong, Lục Sanh lấy ra mấy quả cầu tròn — chính là mấy quả cô từng thấy tối qua. Hắn xoay xoay quả cầu, chúng liền lơ lửng bay lên, nhẹ nhàng trôi quanh Tô Vu, bao phủ cô kín mít 360° mà không khiến cô thấy bị xâm phạm.
Sau đó hắn lại chạm nhẹ lên thiết bị đầu cuối. Một màn hình ánh sáng lớn hơn so với hôm qua xuất hiện trước mặt Tô Vu, trên đó là vô số dòng chữ nhỏ li ti chạy từ phải sang trái với tốc độ rất nhanh.
Tô Vu biết đây là thứ gọi là “đạn mạc” (bình luận bay trên màn hình), không ngờ sau mấy ngàn năm rồi mà vẫn còn tồn tại. Cảm giác vừa mới lạ vừa thân thuộc.
Lục Sanh giải thích cho cô: “Quý nữ điện hạ, đây là thiết bị ghi hình, có thể ghi lại âm thanh, hình ảnh, cũng có thể kết nối với thiết bị đầu cuối để trình chiếu. Hiện giờ thứ mà ngài đang thấy là đạn mạc từ người dùng Tinh Võng. Vừa rồi chúng ta dùng tài khoản chính thức của trạm bảo hộ đăng nhập Tinh Võng, mở buổi phát sóng này cho toàn Tinh Võng. Chỉ công dân cấp B trở lên mới được phép phát biểu. Ngài không cần căng thẳng, cứ trò chuyện tự nhiên là được, mọi người đều rất hoan nghênh ngài.”
Tô Vu tiến lại gần, liếc mắt qua màn hình và đọc được vài dòng bình luận:
【A a a Quý nữ điện hạ nhìn tôi đi!!!】
【Quý nữ điện hạ dễ thương quá tôi mê ngài mất rồi!!!!(●З`●) Tên tóc bạc kia tránh xa nữ thần của tôi ra!!】
【Giọng nói của Quý nữ điện hạ mềm mại quá, vẻ mặt nghiêm túc lúc nói chuyện thực sự đốn tim tôi. Biểu cảm nghiêm túc.jpg】
【Tôi tưởng mình sẽ không bị rung động đâu, dù sao cũng không nhìn thấy người thật, nào ngờ vẫn không kiềm được trái tim và nội tạng nhảy loạn… (vì quá dài nên đã bị che)】
【Nghe nói Quý nữ điện hạ không phải hóa thân từ Thánh Thụ? Nhưng tôi không hề để tâm! Không dám mơ làm người bảo hộ của ngài, nhưng tôi không cần danh phận!!! Tự mang theo tài sản hàng triệu tín dụng, biết kiếm tiền, không bám người, có thể ngọt có thể mặn!】
【Cút đi cút đi, để tôi trước! Cha tôi là khu trưởng khu 2 Thánh Thành, em họ của cha tôi làm ở Sở Hộ Mầm, là người bảo hộ của Lục Nhiêu điện hạ, tôi có kiến thức phong phú và kinh nghiệm thực tiễn!】
【Toàn là đại thần cả, tôi thì khác, tôi chỉ là một học sinh cao trung bình thường của Nhất Trung Thánh Thành thôi…】
【Đúng rồi, một học sinh “bình thường” có tinh thần lực cấp S và dị năng hệ hỏa, lật mắt.jpg】
……
Lướt sơ qua một lượt, Tô Vu đã hiểu sơ sơ thái độ của họ với mình. Ngoài ra, những cụm từ như “người bảo hộ”, “Nhất Trung Thánh Thành”, “dị năng hệ hỏa”, “tinh thần lực cấp S”… là gì thế?
Cô âm thầm ghi nhớ, chuẩn bị sau này tìm hiểu kỹ hơn. Sau đó, Tô Vu mỉm cười với màn sáng trước mặt, chào hỏi mọi người:
“Xin chào mọi người, tôi là Tô Vu~ Rất vui được gặp các bạn, cảm ơn mọi người đã yêu quý tôi~”
Màn hình lập tức ngập tràn tiếng la hét, sướt mướt, sùng bái và mê muội.
Lúc này, Lục Sanh cúi đầu xem thiết bị đầu cuối, rồi trò chuyện với Tô Vu.
“Quý nữ điện hạ, mọi người rất tò mò về ngài. Trên Tinh Võng vừa tổ chức một cuộc bình chọn, có vài câu hỏi được nhiều người quan tâm nhất. Tôi có thể hỏi cô không?”
“Dĩ nhiên là được.” Tô Vu nghiêng đầu nhìn hắn, giọng trong trẻo ngọt ngào đáp lại.
Gật đầu, Lục Sanh theo bản năng chọn vài câu mà bản thân cũng rất muốn biết, giọng luôn lạnh nhạt nay trở nên dịu dàng:
“Xin hỏi, loài thú hình nào là ngài yêu thích nhất?”
Tô Vu sững sờ, không ngờ lại là một câu hỏi đời thường như vậy. Cô còn tưởng sẽ hỏi về thân thế, tên tuổi gì đó chứ.
Nhưng câu này cũng chẳng phải bí mật gì, Tô Vu chẳng có ý định giấu giếm, thoải mái trả lời:
“Tôi thích nhất là những động vật lông xù mềm mại, nếu nhỏ nhắn một chút thì càng dễ thương.”
Ôm mấy con lông xù mềm mịn mà cưng nựng thì còn gì tuyệt bằng!
Nghe câu trả lời của Tô Vu, màn bình luận lại bùng nổ. Dĩ nhiên, phản ứng trái chiều cũng rất rõ. Những người có thú hình là động vật có lông như mèo gió, báo sấm, hồ lửa… thì vui sướng không tả nổi. Dù cả đời này chẳng có cơ hội được làm người bảo hộ của Quý nữ điện hạ, nhưng chỉ cần biết thú hình của mình là sở thích của cô, họ cũng thấy như được ưu ái, có cảm giác bản thân là “đứa con trời chọn”.
Mà những thú nhân có hình thái động vật lạnh lùng, hiếm gặp hay máu lạnh, trong lòng lại có chút không vui.
Quý nữ không thích hình thái thú của bọn họ, điều này không phải lỗi của quý nữ, mà là do bọn họ quá kém — ngay cả tí lông cũng không có!
Đám băng lăng xà, tàng thổ tắc* và những thú nhân tương tự: Giờ thì chỉ muốn đầu thai lại, không có lông lông đúng là sống không nổi nữa, không còn gì lưu luyến với cuộc đời này cả. Sinh vô khả luyến.jpg
(*Băng lăng xà = rắn băng tinh; tàng thổ tắc = thằn lằn độn thổ)
Có lẽ... bọn họ có thể cấy lông nhân tạo, hoặc mặc lông giả?
Đã nhắc đến đề tài này, thì không thể không đề cập tới một nhóm người — đó là những người làm trong ngành mỹ mao (chăm sóc và tạo hình lông thú).
Lời nói của Tô Vu lần này, không chỉ khiến các bé "lông xù" mừng rỡ, mà còn khiến cả ngành mỹ mao vỡ òa trong hân hoan.
Cách đây 400 năm, quý nữ Lục Nhuỵ công khai tuyên bố rằng mình yêu thích những thú nhân hiếm gặp, và trong lễ tế mùa thu đã lựa chọn năm thú nhân có nguyên hình là băng lăng xà, độn thổ tắc v.v. làm người bảo hộ. Những năm sau đó, mười người bảo hộ tiếp theo cũng không ai có nguyên hình là động vật có lông — khiến cho ngành mỹ mao rơi vào thời kỳ đóng băng dài hạn.
Dù 400 năm sau tình hình có phần dịu lại, nhưng đại đa số tư duy đã cố định: cho rằng làm đẹp lông lông chẳng có tác dụng gì, không đáng để tiêu tốn điểm tín dụng.
Dù sao thì cũng không giúp ích cho chiến đấu, cũng không khiến Quý nữ vui lòng, làm đẹp chi cho tốn công? Ấm là được rồi.
Nhưng giờ thì khác. Một câu nói của quý nữ Tô Vu như đánh vỡ cục diện bế tắc, mang theo mùa xuân đến, đẩy cả ngành mỹ mao lên thành xu thế.
Có thể tưởng tượng được rằng, tới cuối năm khi số liệu trên Tinh Võng được thống kê, ngành mỹ mao nhất định sẽ lọt top ba ngành có thu nhập cao nhất.
Tất nhiên, bản thân Tô Vu hiện tại vẫn chưa biết rằng chỉ một câu của mình lại kéo theo hiệu ứng cánh bướm lớn như vậy.
Lúc này, Lục Sanh đưa ra câu hỏi thứ hai:
“Xin hỏi, ngài thích kiểu tính cách thú nhân như thế nào?”
Tô Vu: ...Sao toàn mấy câu kiểu này vậy?
Thật ra thì bản thân cô cũng không biết mình thích kiểu người thế nào. Trước kia thời loạn, cô phải gồng mình nắm lấy tự do và vận mệnh của chính mình, làm gì có tâm tư nghĩ mấy chuyện này? Hơn nữa, phải lăn lộn giữa đám quyền quý để do thám tình báo, cô đã nhìn đủ loại tình yêu phàm tục, đến mức mất hết hứng thú với thứ tình cảm ấy.
Còn trong giấc mơ — lúc ấy cô chỉ mong được đến trường học hành, tuổi còn nhỏ, lại càng không có lòng nghĩ đến yêu đương.
Nói cho cùng, hai mươi năm qua, chỉ có hệ thống và một con mèo con hói đầu từng lọt vào mắt cô.
Thu lại tâm trí, suy nghĩ một chút, Tô Vu đáp: “Chắc là kiểu người dịu dàng, tinh tế, biết thấu hiểu và ủng hộ tôi. Ở cạnh họ tôi sẽ thấy thoải mái.”
Ừm, tiêu chuẩn điển hình kiểu... tra nữ.
Thế nhưng đám thú nhân trên Tinh Võng lại chẳng thấy gì là qua loa, ngược lại còn cảm thấy: Tiêu chuẩn của quý nữ cũng thấp quá rồi đó?!
Thử nghĩ xem — dịu dàng, tinh tế chẳng phải chính là tôi sao?
Chỉ cần quý nữ muốn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lăn ra nằm ngửa đưa bụng ra đòi xoa, ngày ngày làm trò chọc quý nữ vui vẻ, Quý nữ bảo trái thì tuyệt đối không dám rẽ phải, Quý nữ muốn làm việc thì tuyệt đối không làm phiền, còn có thể nộp hết toàn bộ điểm tín dụng của mình lên cho cô!
Đương nhiên... vẫn phải chừa lại một phần nhỏ để làm đẹp lông lông mỗi tuần QAQ
Ngay cả Lục Sanh đang ngồi một bên cũng nghiêm túc suy nghĩ.
Nguyên hình của hắn là hồ ly nguyệt mạc (cáo trăng sa mạc), bộ lông cũng coi như khá đẹp. Hắn không giỏi nói những lời lấy lòng người khác, nhưng hắn tuyệt đối sẽ ủng hộ mọi quyết định của Quý nữ!
Nếu Quý nữ nhìn ai không vừa mắt, hoặc có ai dám bôi nhọ Quý nữ... hắn nhất định sẽ xử lý sạch sẽ, không để Quý nữ phải bận tâm nửa điểm.
Ánh mắt Lục Sanh dần trở nên lạnh lẽo.
Thế nhưng... nghĩ đến thân phận của mình, đứa em trai đang bệnh nặng, còn có quá khứ của chính mình, Lục Sanh lại thấy bản thân đầy rẫy bùn nhơ, chẳng khác gì rác rưởi bị đốt trong bãi rác — hoàn toàn không xứng với một quý nữ thuần khiết như cô.
Hiện giờ có thể ở gần cô thế này, với hắn đã là điều may mắn nhất trong mấy chục năm qua rồi.
Nhưng hắn biết, mình không có tư cách trở thành người bảo hộ của Quý nữ. Còn có rất nhiều mối thù hắn chưa trả, cũng không thể kéo Quý nữ vào vũng lầy đen tối ấy.
Cô chỉ cần vui vẻ sống tốt là được.
Tô Vu: Ý là... nằm không cũng thắng.
Lúc này, ở một nơi xa xôi, thành phố F cũng có một người đang đăng nhập Tinh Võng xem buổi phát sóng của Tô Vu, lòng đầy sóng ngầm.