Hoài Anh lập tức quỳ rạp xuống nền đất lạnh, dập đầu nhận tội: “Thuộc hạ nhất thời thất lễ, tuyệt không cố ý mạo phạm Vân đại nhân.”
Yến Cảnh Sâm vốn lệnh cho hắn âm thầm trấn giữ toàn bộ Thiên Bảo vệ, một mực bảo hộ bên người Vân Tư Dao. Hắn không phải kẻ dễ động phàm tâm, nghe ra tiếng động bất thường trong phòng, vốn đã lờ mờ đoán được đôi phần, song cũng chỉ dám phong bế thính giác, không dám vọng tưởng.
Nhưng đã trễ.
Từ đỉnh đầu như có một luồng áp lực lạnh buốt chậm rãi giáng xuống, phảng phất sương đọng mùa đông, không chút trở ngại mà xuyên qua mái hiên, đâm thẳng vào giữa đỉnh đầu hắn. Chỉ trong khoảnh khắc, cả vùng cổ gáy nổi lên một tầng da gà tinh mịn, không rét mà run.
Ánh mắt Yến Cảnh Sâm lạnh nhạt dừng lại nơi hắn, không nói lời nào suốt một lúc lâu. Mãi đến khi bầu không khí ngưng đọng đến cực điểm, hắn mới thong thả cất lời, ngữ điệu bình thản đến lạnh người: “Vật ta bảo ngươi lấy, đâu rồi?”
“Thần đã mang đến.”
Hoài Anh lập tức dâng lên một chiếc rương gỗ nhỏ, cung kính đặt trước long án. Yến Cảnh Sâm phất tay áo, ý bảo lui ra. Chính mình lại thản nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, mở nắp rương, lần lượt lật xem từng phong thư cũ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play