Vân Tư Dao tựa người nơi giường, Thanh Đại đứng một bên nhẹ tay giúp nàng thay thuốc.
Từng lớp từng lớp băng gạc được tháo ra, vết thương đã kết vảy nhưng vẫn dính lấy nhau, đau nhức khiến trán nàng rịn mồ hôi lạnh.
Vân Tư Dao vốn sợ đau, nay bị đau thật, liền suýt cắn nát đầu lưỡi. Tấm chăn mỏng cũng bị nàng quấn đến rối bời, vậy mà vẫn không thể cầm được tiếng rên khẽ bật ra khỏi môi.
Thanh Đại nhỏ giọng dỗ dành: "Đại nhân, sắp xong rồi, người ráng nhịn một chút..."
Thuốc mới thay xong, cả người nàng như vừa được vớt từ trong nước ra, trán lấm tấm mồ hôi mịn màng như sương mai.
Thanh Đại lấy khăn nhẹ tay lau mồ hôi cho nàng, bất chợt nhớ ra điều gì, bèn nói: "Đúng rồi, đại nhân... lúc người còn mê man, Thái tử điện hạ có tới."
Vân Tư Dao thở dốc, hỏi: "Hắn đã có thể đi lại được sao?"
Thanh Đại lắc đầu: "Vẫn phải ngồi xe lăn, Thái tử điện hạ sợ quấy rầy người nghỉ ngơi, dặn bọn nô không được gọi người dậy."
Vân Tư Dao khép mắt lại, khẽ gật đầu: "Ừ."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT