Từ sau lần ân ái khi trước, giữa hai người ngầm đạt thành một thứ cân bằng vi diệu.
Yến Cảnh Sâm vẫn ưa quấn lấy nàng như cũ, không có chuyện gì cũng nhất định phải chạy đến gọi nàng một tiếng "đại nhân", rồi thì chuyện đông chuyện tây, toàn lời vô nghĩa, nhưng ánh mắt lại sáng như sao trời, soi khắp dáng nàng như gió xuân lay cỏ.
Khi ấy, hắn đã đến tuổi thành niên, mà cứ ở mãi trong cung lại chẳng ra thể thống gì. Bệ hạ liền hạ một đạo chỉ, phân cho hắn một sản nghiệp trong kinh, phong làm Hoài Nam Vương, lập phủ riêng.
Vân Tư Dao khoảng thời gian gần đây vẫn theo Thái tử học tập, còn Yến Cảnh Sâm thì cùng vài vị hoàng tử khác đồng hành học lễ.
Hắn vốn giỏi kết giao, một bộ bản lĩnh thu phục lòng người. Thái tử ban đầu gọi hắn là “Cảnh Sâm” hoặc “Cảnh Tuy”, nhưng Yến Cảnh Sâm thì chỉ cười, thân mật gọi Thái tử một tiếng “Hoàng huynh”, ngôn từ lưu loát, cứ như chẳng cần cân nhắc, khiến Thái tử nghe mãi cũng ngọt tai, cảm giác như gặp được tri âm, tựa Bá Nha ngộ Tử Kỳ, hận rằng muộn một bước mới tương phùng.
Hai người mới quen chưa đến nửa tháng, Thái tử đã xem hắn như cốt nhục huynh đệ, miệng gọi “Cảnh Sâm” thân mật vô cùng.
Chỉ có Vân Tư Dao mới phát hiện, Thái tử dường như đang cố tình tránh né nàng.
Mỗi khi có Yến Cảnh Sâm ở bên, Thái tử liền muốn cùng hắn đánh cờ, thưởng họa, uống trà, dẫu chuyện gì cũng tìm được cớ, chỉ là không chịu cùng nàng đơn độc đối mặt.
Yến Cảnh Sâm nhìn vậy thì vui ra mặt, mỗi lần đều phối hợp cực kỳ, ba người cùng ngồi uống trà, dưới khăn trải bàn giấu kỹ, hắn lại dùng chân khẽ khàng móc nàng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play