Vân Tư Dao không ngờ sẽ chạm mặt hắn ở nơi này.
Chút kinh ngạc thoáng qua, nàng khẽ mỉm cười: “Là... Điện hạ cũng đến để thăm Thái tử ư?”
Yến Cảnh Sâm khẽ lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Không phải.”
Vân Tư Dao nhướn mày: “A?”
Yến Cảnh Sâm đáp: “Bổn vương là đến gặp Vân đại nhân.”
Ý cười dần nhạt trên mặt Vân Tư Dao.
“Điện hạ, lời này là có ý gì?”
Yến Cảnh Sâm vẫn giữ nụ cười mơ hồ nơi khóe môi.
Hắn từng bị giam nơi lãnh cung suốt hơn mười năm, lòng người thế thái đã nhìn thấu quá nửa, nên trong lòng mẫn cảm đến độ dị thường.
Hắn biết bản tính Vân Tư Dao là thứ “ác” được tô son điểm phấn, là thứ “thiện” giấu sau muôn trùng tâm kế.
Ban đầu, hắn chỉ đơn thuần là tò mò.
Nhưng hiện tại, hắn nhận ra lòng mình đã không còn đơn thuần như vậy.
Hắn muốn bóc trần bộ mặt ngụy thiện của nàng, muốn bẻ gãy đôi cánh tự do kia, giam nàng vào chiếc lồng vàng lạnh lẽo, ngày ngày chiêm ngưỡng cho đến khi chút tò mò méo mó ấy tan biến như khói sương.
Vì vậy, hắn nhặt lại khối trò chơi xếp hình mà Vân Tư Dao từng đưa.
Chẳng thèm che đậy bản tâm tham lam, dục vọng lộ liễu mà cháy bỏng.
Hắn mỉm cười như thiếu niên vô ưu, kéo dài âm thanh: “Bổn vương quả thực là tới gặp Vân đại nhân. Trời đông giá buốt, thân thể đại nhân lại yếu nhược, lòng này chẳng yên chút nào.”
Vân Tư Dao đáp: “Chỉ vài bước đường mà thôi, có gì đáng phải bận tâm.”
Yến Cảnh Sâm bật cười khanh khách: “Là bởi bổn vương xót xa cho đại nhân mà thôi.”
“Nơi này lạnh lẽo, chi bằng cùng bổn vương lên xe ngựa, chúng ta cùng hồi cung?”
Vân Tư Dao chẳng đoán nổi hắn định giở trò gì trong hồ lô.
Dù gì cũng phải về cung, nàng trầm ngâm giây lát rồi lên xe cùng hắn.
Bên trong xe ngựa vô cùng ấm áp, vừa vào, Yến Cảnh Sâm đã đưa nàng một chiếc lò sưởi nhỏ để ôm lấy.
Không gian hẹp hòi, vai kề vai, chân chạm chân, thân thể chẳng khác nào dán sát vào nhau.
Vân Tư Dao cảm thấy mỏi mệt, nửa người tựa vào vách xe.
Yến Cảnh Sâm nghiêng người lại gần, ánh mắt rơi vào làn cổ tuyết trắng của nàng – thanh thoát như hạc, đẹp đến nỗi khiến người ta chẳng dám chớp mắt.
Hắn muốn cắn một ngụm, khiến da thịt rớm máu, rồi dùng đầu lưỡi liếm đi huyết châu đỏ sẫm kia – tất cả nuốt trọn vào bụng.
Hương vị ấy, nhất định tuyệt diệu.
Trong lòng ngứa ngáy như có trăm mối tơ vương, khóe môi hắn càng giãn ra thành nụ cười ngọt ngào mà hiểm ác.
“Đại nhân có phải đang thấy không khỏe?”
Hắn đưa tay chạm nhẹ lên huyệt Thái Dương nàng, giọng mềm như nhung.
“Để bổn vương giúp đại nhân xoa bóp một chút.”
Vân Tư Dao muốn tránh đi, nhưng rồi lại thôi.
Ngón tay hắn như mang theo yêu lực, chạm vào liền khiến gân cốt rũ rượi, thân thể mềm nhũn như nước.
Nàng nhìn Yến Cảnh Sâm một thoáng, cơ thể căng thẳng rồi buông lỏng, nhẹ giọng: “Vậy, làm phiền điện hạ.”
Xe ngựa chầm chậm lắc lư chạy về phía cung thành.
Vân Tư Dao mơ mơ màng màng, chợt cảm thấy một dòng nhiệt áp sát gần bên.
“Vân đại nhân,” – Yến Cảnh Sâm ghé sát vành tai nàng, khoảng cách chỉ cách gang tấc – “có ai từng nói với ngài rằng...”
Ngón tay hắn trượt qua má nàng, mềm mại mà mờ ám: “Ngài thật sự rất xinh đẹp...”
Khoảng cách gần đến nỗi khiến người khó thở, thanh âm mang theo men say cuồng dại, nồng nhiệt đến ngột ngạt.
Vân Tư Dao khẽ nâng mắt, đôi đồng tử trong veo như suối, chậm rãi đáp: “Vậy sao?”
Nàng đưa tay sờ gương mặt mình, bỗng nhiên bật cười.
“Ngươi thấy đẹp thật à?”
Nụ cười ấy khiến Yến Cảnh Sâm hoa mắt, sống lưng như bị gió lạnh thổi qua, trái tim đập dồn dập.
“Điện hạ từ nhỏ lớn lên trong lãnh cung, e rằng gặp qua nữ tử quá ít...” – Nàng nheo mắt, giọng như gió xuân thấm lạnh – “Thần chuẩn bị cho điện hạ một phần kinh hỉ, đảm bảo ngài sẽ hài lòng, thư thái.”
Yến Cảnh Sâm thoáng sinh hứng thú.
Rất nhanh, hắn đã hiểu “kinh hỉ” mà nàng nói là gì.
Vừa bước chân vào Phượng Dương cung, liền thấy trên giường có một đôi long phượng thai – nam nữ đều đã trút bỏ xiêm y.
Trong chớp mắt, biểu tình của Yến Cảnh Sâm trở nên sững sờ.
Hai người nọ rõ ràng là dày dạn tình trường, bị lật chăn cũng không hoảng sợ, lập tức từ trên giường... bò xuống.
Phải, là bò chứ chẳng phải đi.
Nữ tử dùng miệng ngậm lấy thắt lưng hắn, đôi mắt long lanh như nước, chầm chậm kéo thắt ra ——
Yến Cảnh Sâm bất ngờ bật cười, cười đến run rẩy, thở hổn hển.
“... Điện, điện hạ?”
Nữ tử sững người, chẳng biết có nên tiếp tục hay dừng lại.
Yến Cảnh Sâm vươn tay nắm lấy cằm nàng, nhận ra ngũ quan của cả hai người này đều có vài phần giống Vân Tư Dao.
Nếu nàng là mỹ nhân thanh lãnh tuyệt diễm, cao cao tại thượng không thể chạm tới, thì hai kẻ kia là hương sắc hồng trần, lả lơi mà hạ tiện – giống như đóa hoa nở giữa bùn nhơ.
Không chỉ chuẩn bị nữ nhân, ngay cả nam tử nàng cũng sắp xếp đâu vào đấy.
Hắn có nên tán dương một câu không – Vân đại nhân, quả thực quá chu đáo.
“Chỉ có thế thôi sao?” – Hắn liếc nhìn về phía thiếu niên đang run lẩy bẩy trên giường – “Bổn vương biết các ngươi không thể không giấu thứ gì, mang ra đây.”
Hai người đưa mắt trao đổi, nữ tử ra hiệu, thiếu niên mới run rẩy lấy từ trong lòng một bao giấy nhỏ.
“Này... chỉ là một ít xuân dược, ma ma bắt chúng tiểu nhân chuẩn bị sẵn... sẽ không... tổn hại thân thể đâu...”
Tại Khúc Tâm viện, Vân Tư Dao trở về phòng, Thanh Đại bước vào, khẽ thưa: “Người ngài bảo nô tỳ chuẩn bị, đã đưa đến Phượng Dương cung.”
“Ừm.”
“Nô tỳ đứng chờ một canh giờ ở ngoài, không thấy ai bị đuổi ra.”
Sau khi rời thủy tạ ngày ấy, Vân Tư Dao đã dặn dò chuẩn bị một nam một nữ.
Diện mạo phải là thượng hạng, còn cần giống nàng vài phần.
Thanh Đại lúc đầu còn không ôm kỳ vọng – người đẹp đã ít, người giống lại càng hiếm.
Nào ngờ cơ duyên khéo hợp, lại tìm được một đôi song sinh trai gái, cha mẹ nghèo khổ, sẵn sàng bán họ cho thanh lâu.
Nghe nói được tiến cung hầu hạ hoàng tử, cả nhà mừng rỡ khôn xiết, lập tức giao người cho Thanh Đại.
Vân Tư Dao gặp qua liền hài lòng, lập tức sai ma ma truyền dạy nghệ thuật phòng the, dặn kỹ phải khiến Hoài Nam Vương điện hạ tâm loạn ý mê.
Không bị đuổi khỏi Phượng Dương cung, chứng tỏ lễ vật của nàng đã đưa đúng lúc.
Vân Tư Dao cầm lấy gương đồng, soi vào dung nhan tuyệt sắc trong đó.
Nàng biết mình xinh đẹp, và chưa từng tiếc rẻ lợi dụng sự xinh đẹp ấy.
Yến Cảnh Sâm? Chẳng qua cũng chỉ là bị dung nhan nàng mê hoặc mà thôi.
Chỉ cần có kẻ giống nàng vài phần, dù là trai hay gái, hắn chẳng phải đều chấp nhận sao?
Vân Tư Dao rửa chân, thay y phục ngủ.
Cung nữ tắt đèn lui ra, nàng nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe bên cửa sổ vang lên một tiếng “két” nhẹ.
Mắt còn chưa kịp mở, môi đã bị bịt kín.
Bàn tay to thô ráp, đầy vết chai, ấm nóng vô cùng.
“Hửm —”
Nam nhân kề bên cổ nàng, thở dốc, hơi thở phả nóng rực.
“Vân đại nhân, là ta.”
Vân Tư Dao trợn tròn mắt, tức đến mức huyệt Thái Dương nhảy giật giật.
Tên hỗn đản này ban nãy còn ở xuân phong nhất độ với đôi kia, sao giờ lại mò đến đây?!
Yến Cảnh Sâm dán môi vào vành tai nàng, thều thào, mỗi chữ như xát vào da thịt: “Đều tại đại nhân... bọn họ hạ dược bổn vương, còn cởi y phục, bổn vương không chịu, bọn họ lại muốn cưỡng ép...”