Tùng Vân nghĩ đến việc Nguyễn Hành từ nhỏ đã khổ luyện đọc sách, ngày ngày học hành vất vả, đến khi làm quan rồi lại càng bận rộn, nên nghe hắn nói hiện giờ được thư thả, cậu thật lòng vui thay cho hắn.
“Thật ra thì…” Nguyễn Hành nói tiếp, “Ta hỏi các thuộc hạ, nơi này tuy công việc ít, nhưng là vì dân nghèo đến mức không cướp nổi một xâu tiền, cho nên mới không có giặc cướp, không có tranh chấp đất đai.”
“Nha môn ít việc là vậy, nhưng dân tình thì cực khổ, không thể kéo dài mãi được. Quỳnh Châu thời tiết ấm ẩm, một năm lúa có thể trồng ba vụ, vậy mà dân lại không biết trồng, không hiểu canh tác.”
“Nơi đây giá gạo còn cao gấp ba lần so với kinh thành, thật sự quá vô lý.”
“Có chuyện như vậy sao?” Tùng Vân cũng thấy khó tin, vì ở kinh thành cái gì cũng đắt đỏ, thế mà ở đây gạo – thứ bình dân nhất – lại còn mắc hơn.
“Ta nghĩ, đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại làm một viên quan ngồi chơi xơi nước sao? Dù sao cũng phải để dân chúng ăn được cơm trắng, không thể mãi chỉ sống nhờ khoai lang.”
Tùng Vân nghe xong, lặng thinh không nói gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play