Nguyễn Hành như đang suy nghĩ rất nhiều điều, bỗng nhiên thấy trên khay thuốc còn có mấy viên mứt quả, liền cầm một viên đưa cho Ngụy Nguyệt Dung.
Ngụy Nguyệt Dung đón lấy bằng lòng bàn tay, nhẹ nhàng hỏi:
“Thiếu gia, ngài…”
“Đừng gọi ta là thiếu gia!” – Nguyễn Hành ngắt lời.
Cách xưng hô ấy khiến cậu khó chịu.
Trong mắt Ngụy Nguyệt Dung, Nguyễn Hành mãi mãi là một thiếu gia – chứ không phải một đứa con. Cũng vì lẽ đó, hắn mới lựa chọn rời đi một mình, lặng lẽ chịu đựng, chứ không tìm đến Nguyễn Hành cầu cứu.
Điều đó khiến Nguyễn Hành cảm thấy đau lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play