Khi người đi thu thập đồ vật rời đi, Mâu Cận một mình ngồi trong thư phòng, hồi tưởng về những mảnh ký ức mơ hồ chợt lóe rồi vụt tắt trong đầu. Càng nghĩ, hắn càng không thể tránh khỏi nhớ đến người nữ nhân đã làm xáo trộn tâm tư của mình, khiến hắn lần đầu tiên nếm trải cảm giác đau lòng, nhưng lại là người mà dù hắn có quyền thế ngập trời cũng không thể nào có được.
Hắn đột nhiên nhắm mắt, cố gắng kìm nén nỗi đau nhói mơ hồ trong tim. Ngón trỏ và ngón giữa dùng sức day ấn giữa lông mày, buộc bản thân không nghĩ ngợi thêm nữa, rồi trầm giọng ra lệnh cho Cận Ngũ và những người khác vào.
Khi mọi người đã đến, hắn mới chậm rãi mở mắt. Đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Ánh mắt hắn lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên Cận Ngũ, trầm giọng hỏi: “Bổn vương nhớ ngươi từng nói, nàng ấy muốn đến Phượng Hoàng Thành để tìm người, đúng không?”
Cận Ngũ trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, nhất thời không hiểu “nàng” trong miệng Vương gia là ai. Chỉ đến khi cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ phía sau và sự ra hiệu của Cận Nhất, hắn mới sực nhớ ra, đồng thời cũng nhớ đến việc Vương gia đã giao phó.
“Hồi bẩm Vương gia, thuộc hạ quả thực từng nghe Kỷ cô nương nhắc đến việc đến Phượng Hoàng Thành để tìm người.”
Đầu óc Cận Ngũ có chút cứng nhắc, khi cúi đầu trả lời, hắn không để ý đến ánh mắt đột nhiên siết chặt của nam nhân đang ngồi ngay ngắn phía trên khi nghe đến cái tên ấy, cũng không thấy ánh mắt hận sắt không thành thép của Cận Nhất.
Trong phòng im lặng một lúc, giọng nói trầm thấp không chút gợn sóng của nam nhân mới vang lên: “Nàng có nói là tìm ai không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play