Kỷ Dư Đồng đứng đó, ánh mắt kiên định, giọng nói trong trẻo nhưng sắc lạnh:
“Nếu ta phải chọn một phu quân, người ấy trước tiên phải là người biết tôn trọng ta. Hơn thế nữa, người ấy phải cùng chí hướng với ta, phẩm hạnh đoan chính, tính tình ôn hòa. Người ấy sẽ lắng nghe ta, trân trọng ý kiến của ta, thấu hiểu điều ta mong muốn và điều ta không thích, để không bao giờ chạm vào giới hạn của ta. Ta cũng sẽ dành cho người ấy sự chân thành tương xứng, cùng nhau tôn trọng lẫn nhau, bình đẳng trong mọi việc. Dù có lúc tranh cãi, nhưng mỗi lần mâu thuẫn chỉ khiến chúng ta thêm hiểu nhau. Chúng ta sẽ luôn có thể bàn bạc, thương lượng, thậm chí lựa chọn có tiếp tục mối quan hệ này hay không. Nếu cần, sau khi cân nhắc, chúng ta có thể quyết định tiếp tục hoặc chấm dứt trong sự đồng thuận. Ta và người ấy sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình, dưỡng dục một hài tử được sinh ra từ tình yêu thương.”
“Nhưng ngươi, Mâu Cận, từ đầu đến cuối, chỉ biết cưỡng đoạt, đòi hỏi, chuyên quyền độc đoán. Sự cự tuyệt hay đồng ý của ta, mong muốn hay không mong muốn của ta, ngươi xưa nay chưa từng để tâm, chỉ một mực hành động theo ý mình. Những gì ngươi làm với ta, chưa bao giờ mang hai chữ ‘tôn trọng’. Ngươi chỉ muốn khống chế ta, giam cầm ta, uy hiếp ta, ép buộc ta. Ngay cả lúc này, ngươi vẫn dùng những thủ đoạn hèn hạ để bức ta khuất phục. Người như ngươi, từ đầu đã không bao giờ nằm trong lựa chọn của ta!”
Sắc mặt hắn tối sầm như mực, bàn tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi rõ. Hơi thở quanh thân hắn tràn ngập giận dữ, như lưỡi dao sắc bén có thể tổn thương người khác bất cứ lúc nào. Nhưng Kỷ Dư Đồng không hề bị ảnh hưởng. Nàng thậm chí còn nhìn thẳng vào đôi mắt ưng sắc lạnh của hắn, nơi đang kiềm nén cơn bão tố, mang theo ánh nhìn đầy thương hại và trào phúng, khiến hắn càng thêm điên cuồng.
“Thiên hạ của ngươi có lẽ quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, nhưng trong mắt ta, nó chỉ đầy rẫy phong kiến, nô dịch và bất công. Dù dân chúng hiện tại tự cho rằng hạnh phúc, nhưng đó chỉ là thứ hạnh phúc bị giới hạn dưới hoàng quyền ngươi khống chế. Ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được một thế giới nơi con người bình đẳng, không có nô dịch, không có cưỡng ép, không có giai cấp. Ở đó, mỗi người đều có thể tự do bày tỏ ý kiến, tự do lựa chọn thế giới mình mong muốn.”
“Ngươi nghĩ rằng ban cho ta danh phận Hoàng hậu, vinh hoa phú quý, ta sẽ cam chịu, cảm kích ngươi? Ngươi không biết rằng ta vốn xuất thân gia cảnh giàu có, không thiếu ngân lượng. Ngươi càng không biết rằng ta vốn đã được dân chúng kính yêu. Không cần rời khỏi nhà, ta vẫn có thể thưởng thức phong cảnh thiên hạ. Chỉ một câu nói, ta có thể khiến người khác đưa ta lên trời xuống biển như đi trên đất bằng. Nếu ta muốn thành thân, sẽ có vô số nam nhân chen lấn để ta lựa chọn. Vậy nên, Mâu Cận, ngươi và thế giới ngươi khống chế, có gì đáng để ta lưu luyến, tiếp nhận hay cam chịu?”
Kỷ Dư Đồng biết những lời này sẽ gây ra cơn chấn động nghiêng trời lệch đất trong lòng hắn, đồng thời cũng mang đến sự sỉ nhục to lớn. Nhưng nàng cố ý làm vậy. Ở nơi này, nàng không có gì để dựa vào, chỉ có thể dùng cảm giác ưu việt tinh thần để áp chế, công kích hắn. Nàng cố tình miêu tả thế giới của mình hoàn mỹ như chốn thần tiên, muốn hắn đối mặt với nàng mà không còn cảm giác tự cao tự đại vốn có. Nàng muốn hắn, dù chỉ một chút, cảm thấy tự thẹn từ sâu trong lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play