Anna hơi kinh ngạc nhìn phu nhân Heelshire, không ngờ người phụ nữ quý phái trông có vẻ thanh lịch này lại có thể nói ra lời hoang đường như vậy.
Nhớ lại thông tin nói rằng con trai duy nhất của vợ chồng Heelshire đã chết trong một vụ hỏa hoạn khi mới 8 tuổi, cô chợt hiểu ra, đây là do cú sốc quá lớn nên hóa điên rồi sao?
Thế nhưng, trái với dự đoán của cô, cô tiểu thư vốn nổi tiếng chua ngoa của mình lần này lại không nói lời khó nghe nào. Ngược lại, cô ta hứng thú cầm lấy bàn tay nhỏ của con búp bê sứ.
"Anh có linh hồn à? Nghe thú vị đấy, anh biết làm gì? Nói chuyện? Đi bộ? Tự ngồi trên ghế bập bênh mà đung đưa? Thích chơi trốn tìm với người khác, rồi khi người ta tìm thấy anh thì anh liền đâm chết họ bằng một nhát dao?"
Cô ta đang chơi game kinh dị, nếu vợ chồng Heelshire đều nói vậy, thì con búp bê này chắc chắn là sống. Cô ta hồi tưởng lại những bộ phim kinh dị mình từng xem, rốt cuộc là bộ nào đây? Đầu tiên loại trừ Annabelle, nhìn cũng không giống búp bê ma Chucky.
Vợ chồng Heelshire biến sắc, lập tức quát lớn: "Cô Cole! Xin cô chú ý lời nói của mình!"
"Brahms là một đứa trẻ ngoan, thằng bé sẽ không làm những chuyện cô nói đâu!"
Anna khóe mắt giật giật, vội vàng kéo Carly trở lại chỗ ngồi và nói nhỏ: "Cô Calista, làm ơn cô nói chuyện chú ý đến cảm xúc của người khác đi, bà Cole còn đang chờ chúng ta mang tin tốt về đấy!"
"Tôi chỉ đùa thôi mà, hai người đúng là không có khiếu hài hước."
Carly cười ngọt ngào nói. "À phải rồi, chú dì đừng khách sáo quá, gọi cháu là Calista... Không, cứ gọi cháu là Carly như mẹ cháu là được rồi."
Vợ chồng Heelshire đang định nổi giận nhìn nụ cười ngọt ngào của Carly, những lời lẽ nặng nề trong miệng dù thế nào cũng không thể nói ra được.
Nụ cười của cô ấy thật sự giống như một thiên thần đáng yêu, trước đó, con trai của họ cũng từng là một thiên thần đáng yêu, nhưng sau đó thì...
Ông Heelshire chuyển đề tài: "Hai cô muốn uống gì? Trà hay cà phê?"
Carly lập tức nói: "Cho cháu một lon Coca lạnh, ba cục đá, cảm ơn."
Ông Heelshire: "Chúng tôi ở đây không có Coca."
Carly: "Sprite lạnh, cũng ba cục đá, cảm ơn."
Ông Heelshire: "...Cũng không có Sprite."
Carly: "Nước chanh lạnh..."
Lần này lời cô còn chưa nói xong, đã bị ông Heelshire mặt đen ngắt lời: "Cũng không có nước chanh, chỉ có trà và cà phê!"
Carly suy tư một chút: "Ồ, vậy cho cháu một ly sữa nóng, thêm hai muỗng đường, cảm ơn."
Cô ấy không thích uống đắng.
Ông Heelshire: ...
Ông ta rút lại suy nghĩ vừa rồi, đây đâu phải là thiên thần bé bỏng gì, căn bản chính là một tiểu hỗn đản vô lễ, Brahms của ông ta còn ngoan hơn cô gái này nhiều!
Sữa và đường là những vật phẩm mà hầu hết các gia đình đều có, nhà Heelshire đương nhiên cũng vậy, vì vậy ông Heelshire không hỏi Carly nữa mà lạnh lùng nhìn về phía Anna.
Anna thận trọng nói: "Cho tôi một ly hồng trà là được, cảm ơn."
Một lát sau, ông Heelshire bưng ra bốn ly trà, một ly sữa nóng và năm đĩa bánh ngọt nhỏ.
Anna thấy nhiều đồ như vậy, còn giúp ông ta bưng một ít, sau đó cô liền tận mắt chứng kiến ông Heelshire đối xử với con búp bê như người sống, đặt trà và bánh ngọt trước mặt nó.
Carly chiếm lấy chiếc bánh ngọt sô cô la duy nhất, sau đó nghi hoặc nói: "Chú Heelshire, sao lại là chú bưng trà cho chúng cháu? Người giữ trẻ và quản gia của chú đâu rồi?"
Ông Heelshire: "Cô đến không đúng lúc, người giữ trẻ đó mới nghỉ việc cách đây 2 ngày, hiện tại trong trang viên chỉ có ba người trong gia đình chúng tôi."
Carly nhướng mày: "Trang viên lớn như vậy mà chỉ thuê một người giữ trẻ thôi sao?"
Bà Heelshire: "Chúng tôi đã lớn tuổi, chỉ thích sự yên tĩnh thôi."
Anna áp sát tai Carly, nhắc nhở mục đích chuyến đi của họ.
"À phải rồi, mua đất."
Carly lấy hợp đồng và bút từ trong túi của Anna ra đặt lên bàn, kéo ghế ngồi chuẩn bị đàm phán, sau đó... cuộc đàm phán thất bại.
"Không được."
"Xin lỗi cô bé, chúng tôi sẽ không bán mảnh đất đó cho cháu đâu."
Dù Carly nói thế nào, câu trả lời của vợ chồng Heelshire mãi mãi là từ chối.
"Tại sao?"
Carly với đôi mắt xanh ngập nước đáng thương nhìn họ, cố gắng sử dụng chiến thuật tâm lý mà bà Cole đã dạy để thuyết phục hai người.
"Mẹ cháu đã đưa ra giá cao nhất thị trường rồi, đương nhiên, nếu hai người muốn cao hơn nữa, giá cả chúng ta vẫn có thể tiếp tục thương lượng, chỉ cần hai người đồng ý nhượng lại mảnh đất đó, làm ơn, cứ coi như vì tình bạn giữa hai người và mẹ cháu năm xưa, hoặc là vì tình bạn thời thơ ấu giữa cháu và Brahms."
"Chú dì ơi, cháu chỉ muốn mẹ cháu vui thôi, giống như Brahms yêu hai người vậy, cháu cũng yêu mẹ cháu, hai người chắc chắn có thể hiểu được tâm trạng này của cháu đúng không?"
"Hơn nữa cháu cũng không cần hai người phải trả giá gì cả, chỉ cần hai người đồng ý ký tên vào đây, là có thể nhận được một khoản tiền lớn. Quan hệ giữa hai gia đình chúng ta cũng có thể trở nên thân thiết hơn."
"Sau này cháu và mẹ nhất định sẽ thường xuyên đến thăm hai người và Brahms, giống như trước đây vậy."
Ông Heelshire trầm mặc, bà Heelshire hơi ngửa đầu, không để người khác nhìn thấy khóe mắt ẩm ướt của mình, với một giọng điệu thanh lịch nói: "Xem ra con đã bị mẹ con dạy thành một tiểu hỗn đản rồi. Nhưng dù con nói như vậy, dì cũng sẽ không đồng ý với con."
Carly: "Tại sao?"
Bà Heelshire cúi đầu cọ cọ khuôn mặt con búp bê trong lòng: "Không có tại sao cả. Ăn xong bánh ngọt thì mau chóng rời đi đi."
Nói xong bà ôm con búp bê đứng dậy đi ra ngoài, ông Heelshire cũng đi theo.
Carly vội vàng gọi hai tiếng, kết quả càng gọi, hai người đi càng nhanh.
Thế là đi rồi sao? Không phải chứ? Nhiệm vụ của tân thủ sao mà khó thế này!
Carly tức giận ăn ngấu nghiến chiếc bánh ngọt sô cô la, cầm ly uống cạn sữa bò. "Anna, chúng ta đi thôi!"
Một NPC thông minh hèn mọn lại không cho người chơi chút thể diện nào, cứ chờ đấy, đợi khi cô về nghĩ ra cách khác, sẽ đến chinh phục các người!
Thế nhưng Carly vừa mới đứng dậy, liền thấy vợ chồng Heelshire lại với vẻ mặt trầm mặc đi trở lại phòng khách, phía sau còn có tài xế của cô là Ben.
Ngay khi Carly đang nghi hoặc, Ben nhíu mày tiến lên một bước, mang đến một tin tức không tốt.
Lúc đó anh ta ngồi trên xe chán nản, xuống xe đi lung tung một lát, kết quả trở về thì phát hiện bốn cái lốp xe của chiếc siêu xe màu đỏ của Carly đã bị chọc thủng, Ben cần đi xuống thị trấn dưới chân núi tìm người mang dụng cụ đến sửa, đi đi về về sẽ tốn không ít công sức, xe tối nay không thể lái được.
Mặc dù có thể gọi điện thoại gọi xe khác đến đón, nhưng Ben cảm thấy tốt nhất không nên làm vậy, bởi vì anh ta có thể khẳng định, bốn cái lốp xe của chiếc xe thể thao là do con người cố ý chọc thủng. Nếu đối phương mang theo ác ý, thì rất có khả năng sẽ chặn giết họ trên đường.
Anna sắc mặt tái nhợt. "Chúng tôi vừa nãy vẫn luôn ở đây nói chuyện hợp đồng, hơn nữa ông Heelshire nói, trong trang viên ngoài gia đình họ ra không có ai khác, đây tuyệt đối là một kẻ xâm nhập!"
"Hắn ở đâu? Hắn trốn trong rừng, hay là trốn ngay trong trang viên này?"
"Không có kẻ xâm nhập nào cả, đây chỉ là một trò đùa thôi." Bà Heelshire đột nhiên mở miệng: "Chỉ là Brahms đang đùa với hai cô thôi."
Ông Heelshire với vẻ mặt phức tạp nhìn Carly: "Xem ra Brahms thật sự rất thích con, thằng bé không muốn con rời đi."
Anna có thiện ý nhắc nhở: "Ông Heelshire và bà Heelshire, tôi vô cùng hiểu được tâm trạng của hai người sau khi mất con trai, nhưng một con búp bê thì không thể chọc thủng lốp xe được, chắc chắn có kẻ đã xâm nhập trang viên của hai người, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, vạn nhất gặp phải kẻ xâm nhập thì..."
"Tôi đã nói rồi, không có kẻ xâm nhập nào cả! Đây cũng không phải là búp bê!" Bà Heelshire đột nhiên quát lớn: "Đây là Brahms, là con trai của chúng tôi!"
Người phụ nữ quý phái thanh lịch bỗng nhiên để lộ một mặt điên cuồng, Anna bị giọng nói đột nhiên cao vút của đối phương làm cho sợ hãi.
Cô sợ hãi cúi đầu lùi lại, kết quả liền thấy con búp bê trong lòng bà Heelshire nghiêng đầu, đôi mắt màu nâu nhìn thẳng về phía Calista.
Rõ ràng chỉ là một con búp bê, giờ phút này lại khiến Anna không hiểu sao có cảm giác rợn tóc gáy. Lời nói của ông Heelshire vang vọng bên tai cô: Con búp bê thích cô Calista, nó không muốn cô ấy rời đi.
Anna không khỏi nhìn về phía Carly, kết quả liền nghe cô ấy nói một cách đường hoàng.
"Chọc thủng lốp xe thì tính là trò đùa gì? Hành vi này quá tệ, không được, là cha mẹ, hai người phải thay Brahms xin lỗi cháu, ví dụ như ký tên vào hợp đồng gì đó, cháu sẽ tha thứ cho anh ấy!"
Nỗi sợ hãi trong lòng Anna bị những lời này lập tức xua tan, cô kinh ngạc nhìn Carly.
Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm rõ ràng là ở trang viên hẻo lánh hoang vắng này, có kẻ xấu chọc thủng lốp xe của họ, chủ trang viên lại là hai kẻ điên kỳ quặc mới đúng chứ!
Tại sao cô Carly lại dễ dàng chấp nhận lời giải thích rằng con búp bê chọc thủng lốp xe, và trực tiếp nhảy sang chế độ đòi bồi thường vậy?!
Chẳng trách gia tộc Cole lại giàu có, có tư duy kiếm tiền mạnh mẽ như vậy, cô Carly làm gì cũng sẽ thành công!
Nhưng bà Heelshire dường như không nghe thấy lời Carly nói, ôm con búp bê lại lần nữa đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm: "Không thích hợp... Không được... Phải ngoan... Đừng tùy hứng..."
Ông Heelshire thì lấy ra một tờ séc viết rồi đưa cho Carly.
"Sáng mai con hãy mau chóng rời đi, đừng ở lại."
Carly liếc nhìn số tiền, số tiền này đủ để cô ấy mua thêm hai chiếc siêu xe sang trọng, đáng tiếc đây chỉ là tiền trong game.
………………
Buổi tối, họ cùng nhau quây quần bên bàn ăn tối, Anna nhìn bữa tối mà bà Heelshire đặt trước mặt con búp bê, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng đậm.
Sau bữa tối, ông Heelshire đưa Ben rời đi.
Bà Heelshire thì đưa Carly và Anna đến phòng khách bên kia, và đặt vài bộ đồ lót cùng váy ngủ lên giường.
"Người giữ trẻ khi nghỉ việc quá vội vàng, không mang quần áo đi, đều là đồ sạch sẽ, hai cháu có thể yên tâm mặc."
Carly lập tức lộ ra thần thái của một thám tử nổi tiếng: "Trông như người giữ trẻ đã rời đi, nhưng quần áo lại vô cớ bị bỏ lại... Tôi hiểu rồi, đây là vụ án giết người trong mật thất của trang viên ngoại ô!"
Bà Heelshire: "...Người giữ trẻ đó sống ở thị trấn dưới chân núi, nếu cháu không yên tâm, ngày mai có thể tùy thời đến thăm cô ấy."
Carly lộ ra vẻ thất vọng, dùng ngón tay nhón chiếc váy ngủ lụa gợi cảm trên giường, tỏ vẻ mình không thích chất liệu trơn tuột này, hy vọng có một chiếc váy ngủ chất liệu cotton.
Nhưng bà Heelshire chỉ bảo cô ấy mặc tạm, rồi rất nhanh rời đi.
Anna thấy bà ấy đi xa, vội vàng kéo Carly lại, cầu xin cô ấy sau này nói chuyện chú ý một chút, dù sao những kẻ điên làm việc không có logic, vạn nhất dẫm trúng điểm mấu chốt của họ, họ nổi điên lên cho cô một nhát dao thì sao?
Hơn nữa trang viên lớn như vậy mà chỉ thuê một người giữ trẻ đã đủ kỳ lạ rồi, vạn nhất vợ chồng Heelshire thật sự đã làm gì đó với người giữ trẻ, Carly lại nói thẳng ra, đây không phải là tìm chết sao?!
Carly chớp chớp mắt: "Nhưng cô không thấy như vậy rất kích thích sao?"
Chơi game kinh dị, chơi chẳng phải là một cảm giác hồi hộp sao!
Anna: "...Không thấy."
Anna ôm quần áo đi sang phòng bên cạnh, Carly thì cầm lấy đồ lót và váy ngủ trên giường đi vào phòng tắm, game thực tế ảo chủ yếu là về độ chân thật, mồ hôi dính trên người vào mùa hè khiến cô ấy rất khó chịu.
Phòng tắm được trang trí vẫn còn theo phong cách vài thập kỷ trước, cánh cửa gỗ lớn mở ra, cái nhìn đầu tiên là chậu rửa mặt và bồn cầu bằng sứ trắng, sau đó là bồn tắm lớn và vòi sen trên tường bồn tắm, một tấm rèm che chắn giữa bồn tắm và bồn cầu có tác dụng ngăn cách giống như cửa kính kéo hiện đại.
Carly nhìn xung quanh một chút, rất sạch sẽ, không cũ kỹ như cô ấy tưởng. Tuy nhiên, dù sạch sẽ thế nào thì đây cũng là phòng tắm trong phim kinh dị, cần phải cẩn thận đối xử.
Cô cảnh giác vặn vòi sen, dòng nước trong veo lập tức trút xuống, không có một mảng máu đỏ, cũng không có tóc bẩn.
Không có gì sao?
Tâm trạng căng thẳng của Carly chuyển sang thất vọng, chơi game kinh dị là vậy, một mặt sợ hãi những tình tiết kinh hoàng xảy ra, nhưng nếu không có gì cả, lại sẽ cảm thấy nhàm chán.
Cô thở dài mở nước lớn hơn, dòng nước ào ào từ trên cao đổ xuống, phòng tắm nhanh chóng trở nên nóng hổi, cô ngửa đầu nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước làm ướt tóc và từng tấc da thịt của mình.
Cũng chính vào lúc này, cánh cửa gỗ lớn vốn đã đóng lại từ từ mở ra, dường như có thứ gì đó đã đi vào...
Hơi nóng trong phòng tắm sốt ruột thoát ra ngoài, gió mát lạnh thổi vào, làm lay động mái tóc ướt át của cô gái, khuôn mặt ửng hồng vì hơi nóng và từng giọt nước đang chảy xuống trên làn da.
"Ai đó!"
Carly nắm lấy tấm rèm, cảnh giác thò đầu ra, cố gắng nhanh chóng định vị kẻ xâm nhập bằng ánh mắt.
Đáng tiếc cô ta không thấy ai cả, chỉ nhìn thấy cánh cửa gỗ không biết từ khi nào đã mở rộng.
"Brahms?"
Là Brahms biến thành ma sao? Chẳng lẽ đã bị cô ấy dọa chạy rồi?
Tim Carly đập thình thịch, sợ hãi xen lẫn hưng phấn, đó là cảm xúc độc quyền mà chỉ người chơi game kinh dị mới hiểu.
Đợi một lúc, thấy xung quanh không có phản ứng, cô vội vàng tắm xong, giơ tay lấy quần áo của mình, muốn nhanh chóng đi cùng ma quỷ vui vẻ chơi đùa.
Kết quả tay vừa vươn ra ngoài tấm rèm, cô bỗng nhiên phát hiện ra điều bất thường. Trước đó, để tránh làm ướt quần áo sạch sẽ, cô đã đặt chúng trên giá treo đồ bên ngoài tấm rèm.
Hiện giờ quần áo thì vẫn còn đó, không thiếu một cái nào, nhưng... chiếc váy ngủ lụa gợi cảm lại không hiểu sao biến thành chiếc váy ngủ cotton mà cô ấy muốn?
Carly ngơ ngác cầm lấy chiếc váy ngủ dài màu trắng viền lá sen đó, bỗng nhiên phát hiện túi váy hơi nặng, cô đưa tay sờ vào, lại móc ra mấy thỏi sô cô la.
Vậy là con ma này lẻn vào phòng tắm không phải để dọa cô, mà là để đưa váy ngủ và sô cô la cho cô sao? Con ma này cũng tốt bụng ghê!
Carly nhanh chóng thay đồ, dùng khăn bông lau tóc đến nửa khô, trên đường cô tiện tay lau đi lớp sương mù trên gương, làm cho gương trên tường phản chiếu trung thực hình ảnh của cô.
Chỉ thấy mái tóc xoăn ngắn của cô rối bù, ánh đèn chiếu vào tóc cô, mỗi sợi tóc đều tỏa ra vầng sáng rực rỡ.
Cả người như vừa được uống đủ nước, đôi mắt xanh biếc ướt át, làn da hồng hào như quả đào mọng nước, chiếc váy ngủ trắng viền lá sen dài đến mắt cá chân cô, theo mỗi bước đi, tà váy tung bay như những đám mây.
Mà vì vấn đề góc độ và chiều cao, cô hoàn toàn không chú ý tới ở góc trên bên trái của gương, nơi bị bao phủ bởi sương mù không biết từ khi nào đã có thêm một hàng chữ mờ ảo: Thiên thần.
Vị trí của chữ rất cao, cứ như thể không lâu trước đó có một người đàn ông rất cao đã đứng ở đó, ngay tại vị trí mà Carly đang đứng bây giờ.
Sau tấm rèm tiếng khi nước tí tách vang lên, cô gái ngửa đầu mặc cho dòng nước gột rửa, hoàn toàn không biết trong phòng tắm đã có thêm một người, hơn nữa còn chỉ cách cô ấy một tấm rèm mỏng manh.
Bóng người bên ngoài tấm rèm giơ tay nhẹ nhàng viết từ "Thiên thần" lên gương, rồi đặt món quà mình tặng cho cô gái xuống bên cạnh.
…………..
Carly: Ma quỷ vào phòng tắm, ma quỷ muốn giết tôi! Là định dùng máu loãng tưới đầy mặt tôi, hay dùng tóc siết cổ tôi đến chết? Hay là nhấn đầu tôi vào chậu nước cho chết đuối?! Người chơi hưng phấn.jpg
Brahms lẻn vào phòng tắm, Brahms đưa váy ngủ và sô cô la, Brahms hy vọng thiên thần sẽ thích.
Carly: ???
……………..
Carly hay Calista đều là tên nu9, một cái ngoài đời một cái trong game, xưng hô là “tôi” hay “cháu” mình thấy đều hợp với bối cảnh, nên thỉnh thoảng mình sẽ đổi linh hoạt, Carly lúc nào cần nhờ vả liền xưng “cháu”, không để là “tôi” nhé, mình nghĩ vậy sẽ hợp hơn.