Giữa mùa hạ, hai bên quốc lộ được bao quanh bởi những ngọn núi nhấp nhô, trong rừng cây cổ thụ che trời, xanh tốt um tùm. Mà trong cái màu xanh mướt mắt này, bỗng nhiên xuất hiện một vệt hồng rực rỡ.
Carly tỉnh dậy và thấy mình đang ngồi trong một chiếc xe thể thao sang trọng màu đỏ, động cơ nổ vang cuồng dã. Trong xe bật điều hòa, tài xế đang chuyên chú lái xe.
Trước mắt cô là một màn hình bán trong suốt, phía trên cùng là một bức ảnh toàn thân của nhân vật game.
Trên ảnh, cô có một mái tóc xoăn ngắn màu bạch kim thoạt nhìn như giấy gói kẹo laser bảy sắc cầu vồng, đôi mắt xanh thuần khiết, hàng mi dài, mũi cao thanh tú, môi đỏ mọng căng bóng. Dù ở đâu, cô cũng là đứa nhỏ nổi bật nhất giữa đám đông.
Carly nhìn rất vừa lòng, ngắm nhìn vẻ đẹp chói lóa này, không hổ là khuôn mặt cô đã dành hai giờ để nặn ra.
Phía dưới bức ảnh là giới thiệu trò chơi.
[Chào mừng bạn đến với trò chơi, bạn là con gái duy nhất của gia tộc Cole, người thừa kế tương lai. Mẹ bạn, quý bà Cole, là một nữ cường nhân chỉ có sự nghiệp. Bà có bạn thông qua phương pháp công nghệ. Vì vậy, bạn không có cha, chỉ có một người mẹ bận rộn với sản nghiệp gia đình và ít khi ở bên bạn.
Hôm qua là ngày bạn tốt nghiệp đại học, vừa tham gia xong vũ hội tốt nghiệp thì bạn nhận được điện thoại của quý bà Cole.
Bà ấy thông qua một kênh đáng tin cậy đã biết được vị trí cụ thể của khu vực mới mà chính phủ chuẩn bị phát triển. Vợ chồng tỉ phú Heelshire có một mảnh đất nằm trong khu vực này. Chỉ cần mua được nó, vậy thì trong tương lai, lợi nhuận mà mảnh đất này có thể mang lại chắc chắn sẽ giúp gia tộc Cole lên một tầm cao mới.
Điều đáng nói là quý bà Cole đã từng là bạn của vợ chồng Heelshire nhiều năm trước, nhưng từ mười mấy năm trước, sau khi cậu con trai duy nhất tám tuổi của vợ chồng Heelshire là Brahms bất ngờ chết trong biển lửa, tính cách của đôi vợ chồng này trở nên đặc biệt quái gở, lập dị, đóng cửa không ra ngoài. Quý bà Cole cũng vì thế mà cắt đứt liên lạc với họ.
Mấy ngày gần đây, bà ấy dựa vào mối quan hệ này để nài nỉ, cuối cùng cũng có được cơ hội nói chuyện với họ. Nhưng điều bà không ngờ là đối thủ lâu năm của bà, công ty Norton, cũng đã để mắt đến mảnh đất này.
Một số hợp tác của công ty xảy ra biến cố, quý bà Cole buộc lòng phải ở lại công ty để xử lý những vấn đề này. Bà ấy đoán đây tuyệt đối là do Norton giở trò, sợ bị đối thủ giành trước nên bà quyết định cử người khác đến nói chuyện với vợ chồng Heelshire.
Thế là bà ấy nghĩ đến bạn, người sống cùng khu vực với trang viên Heelshire. Mặc dù mọi người đều biết bạn là một cô tiểu thư hống hách, kiêu ngạo và tùy hứng, nhưng quý bà Cole hiển nhiên có cái nhìn ưu ái về con gái mình. Trong mắt bà, bạn hoạt bát đáng yêu, thông minh lanh lợi, là một thiên thần đáng yêu nhất.
Quan trọng nhất là bạn và Brahms sinh cùng năm, trước năm tuổi hai bạn thường xuyên chơi đùa cùng nhau, vợ chồng Heelshire còn nhiều lần bế bạn.
Vì vậy quý bà Cole đã dặn dò bạn, nhớ kỹ hãy khéo léo nhắc đến Brahms, hồi tưởng lại những năm tháng thanh xuân tươi đẹp của hai người. Nếu vợ chồng Heelshire đau khổ vì mất đi con trai có thể bị bạn làm cho cảm động, việc mua đất sẽ không còn phải lo lắng. Biết đâu họ xúc động, mềm lòng, sẽ tặng luôn mảnh đất quý giá đó cho bạn thì mẹ con bạn đã có thể kiếm lớn rồi!
Bạn đối với điều này tràn đầy tự tin, một mực đồng ý. Thế là sáng sớm hôm nay, bạn đã bảo tài xế lái xe đến trang viên Heelshire.]
Mặc dù bối cảnh nhân vật game là do cô tự thiết lập, nhưng Carly sau khi đọc xong những điều này vẫn không khỏi cảm thán trong lòng: Mẹ cô đúng là một kẻ khốn nạn đặt lợi ích lên hàng đầu.
Sau đó cô quay đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ tóc nâu đang ngồi cạnh mình, trên đầu đối phương lập tức hiện ra một dòng chữ: [Anna, trợ lý của bạn, nhậm chức nửa năm trước].
Nhìn sang tài xế: [Ben, tài xế của bạn, nhậm chức nửa năm trước].
Đằng sau cả hai đều có một dấu cộng nhỏ, Carly dùng ý niệm nhấp vào thì thấy thông tin nhân vật rõ ràng hơn.
Chiếc xe chạy vào một trang viên có diện tích rất lớn, hàng rào sắt, những tòa nhà cao tầng, mái nhọn... Hoàn toàn là phong cách kiến trúc của thế kỷ trước, cổ kính mà toát lên vẻ tang thương.
"Cô Calista, chúng ta đến rồi."
Tài xế mở cửa xe cho Carly.
Carly sững sờ một chút mới nhớ ra tên trong game của mình là Calista Cole. Cô bước xuống xe nhìn xung quanh. Vùng ngoại ô hoang vắng chỉ có duy nhất tòa trang viên này đứng sừng sững.
"Nơi này thật không tệ."
Trợ lý Anna cố gắng phụ họa: "Vâng, môi trường tuyệt đẹp, không khí trong lành..."
Ai ngờ lời cô ấy còn chưa dứt, đã nghe cô tiểu thư nói tiếp ngay: "Vừa nhìn đã thấy đây là một nơi tốt để giết người chôn xác."
Trợ lý Anna giật mình trong lòng, cô nhìn nhìn khu rừng hoang vắng bao quanh trang viên, cười gượng nói: "Cô chủ đang nói đùa phải không ạ? Nơi này chỉ hơi hẻo lánh thôi, sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu."
Carly lắc đầu: "Cô không hiểu đâu."
Cô đang chơi một game kinh dị thực tế ảo tổng hợp nhiều bộ phim kinh dị kinh điển. Nếu game đã sắp xếp cô là người chơi đến đây, thì điều đó có nghĩa là nơi này nhất định sẽ xảy ra chuyện kinh khủng.
Cô mở rộng não bộ, mặc sức tưởng tượng: "Biết đâu chú Heelshire, dì Heelshire đã chết, căn nhà này đã trở thành hang ổ của kẻ sát nhân, hắn ta đang chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới."
"Hoặc là chú Heelshire, dì Heelshire sau nhiều năm ẩn cư đã biến thái thành người ăn thịt người, đang mài dao loảng xoảng chờ cho chúng ta vào nồi!"
Vậy thì cô nên đối phó thế nào đây? Cô chỉ tìm thấy đồ ăn vặt, đồ uống trong xe, không tìm thấy vũ khí nào. Hay là bẻ cần gạt nước xe ma sắc nhọn đi, đợi đến khi kẻ ăn thịt người đến gần, cô sẽ đâm nát mắt bọn chúng!
Anna xấu hổ chỉ lên phía trên. "Ha ha, suy nghĩ của cô chủ thật thú vị, nhưng cô tốt nhất là đừng nói nữa."
Carly theo hướng ngón tay cô ấy ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một cánh cửa sổ trên tầng hai của trang viên không biết từ lúc nào đã mở ra, một người phụ nữ tóc hoa râm đang u uất nhìn cô.
Hiển nhiên, vị này chính là quý bà Heelshire mà Carly vừa mới nói có thể đã biến thái thành người ăn thịt người.
Hỏi: Nói xấu người khác sau lưng bị người ta nghe thấy thì làm sao bây giờ?
Carly: ... Oa, kế hoạch dụ dỗ mà quý bà Cole đã dạy cô hình như ngay từ đầu đã đi tong rồi ~
Nếu đây là thế giới hiện thực, Carly bây giờ chắc chắn đã xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chui xuống đất. May mắn đây là game.
Thế nên trong mắt người ngoài, cô gái ngạo mạn vô lễ kia chỉ dừng lại một chút, sau đó liền vung tay, hướng về phía người phụ nữ lớn tuổi ở tầng hai nở một nụ cười rạng rỡ.
"Hello! Dì Heelshire, dì còn nhớ cháu không? Cháu là Calista, ngày xưa dì còn bế cháu đấy!"
Trong lúc cô vẫy tay, mái tóc bạch kim nhảy nhót, mỗi sợi tóc dưới ánh nắng đều tỏa ra màu sắc lấp lánh như giấy gói kẹo laser. Hàng mi cô cong cong, đôi mắt trong suốt như bầu trời. Nụ cười đó thật sự quá ngọt, khiến người ta như ngửi thấy mùi kẹo ngọt trên người cô.
Quý bà Heelshire nhìn cô gái trẻ bên dưới với vẻ mặt kỳ lạ. Bà đương nhiên nhớ đứa bé này đã từng chơi cùng con trai bà.
Thế nên khi Cole gọi điện thoại đến nói người được chọn để nói chuyện đã đổi thành con gái cô ấy. Trong lòng bà dấy lên một tia mong chờ khó tả. Muốn xem đứa bé đáng yêu như ngọc tuyết ngày xưa đã lớn lên thành dạng gì.
Kết quả bây giờ vừa nhìn... Thiên thần nhỏ đã lớn thành thiên thần bé bự, nhưng tính cách dường như đã bị người mẹ độc ác của cô ấy nhuộm thành một màu sắc kỳ lạ.
Quý bà Heelshire: "Nếu cô muốn nói về mảnh đất kia, vậy thì cô vẫn nên rời đi đi, chúng tôi sẽ không bán."
Carly: "Trước đó không phải đã nói là có thể nói chuyện sao? Thời tiết nóng như vậy, cháu đã đi một quãng đường xa đến đây, dì làm ơn cho cháu vào uống chút nước đi?"
Quý bà Heelshire mỉm cười: "Nước ở nhà chúng tôi không thể tùy tiện uống đâu, cô không sợ trong nước có thuốc mê sao? Biết đâu cô nhắm mắt một cái, mở mắt ra đã thấy mình nằm trong nồi của chúng tôi rồi."
Carly: ... Không hổ là NPC thông minh, nói chuyện thật sắc sảo.
Carly chắp tay trước ngực giả bộ đáng thương: "Trước đó là cháu nói sai lời rồi, cháu xin lỗi không được sao? Làm ơn, dì Heelshire thân mến, cho cháu vào uống chút nước đi. Cháu sắp chết khát vì nóng ở đây rồi."
Quý bà Heelshire không nao núng: "Xin lỗi, cô bé, tôi..."
Tuy nhiên, lời từ chối của bà còn chưa nói xong, cánh cửa gỗ óc chó đen dày nặng ở tầng một bỗng nhiên mở ra.
Carly mắt sáng rực: "Ôi, cửa mở rồi? Là chú Heelshire thân mến đã mở cửa cho cháu sao? Vậy thì cháu không khách sáo nữa đâu!"
Cô không thèm nhìn quý bà Heelshire nữa, không chút khách khí đi vào bên trong biệt thự sang trọng. Tài xế Ben vẫn ngồi trong xe, còn trợ lý Anna nói lời xin lỗi với quý bà Heelshire rồi đi theo Carly vào.
Bên trong cũng là phong cách trang trí của thế kỷ trước, toàn bộ nội thất bằng gỗ đặc, tổng thể theo tông màu nâu sẫm. Dù là giá nến mạ vàng trên lò sưởi, hay bộ đồ bạc trong tủ trưng bày, khắp nơi đều thể hiện sự giàu có và bề thế của gia đình này.
Nhưng điều kỳ lạ là, Carly sau khi đi vào lại không thấy ai.
Không ai? Vậy vừa rồi ai đã mở cửa cho cô?
Cô nghi ngờ nhìn xung quanh, mơ hồ cảm thấy trong bóng tối dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
………………….
Bên kia, quý bà Heelshire sững sờ nhìn bóng dáng của họ, sau đó với vẻ mặt phức tạp rời khỏi cửa sổ.
Sau đó, vợ chồng Heelshire tóc hoa râm xuất hiện ở cầu thang tầng hai. Mặc dù họ cùng tuổi với quý bà Cole, nhưng trông già hơn nhiều. Họ chào đón Carly và Anna đi lên.
Carly ngẩng đầu, trên tường thấy một bức tranh sơn dầu gia đình rất lớn, trên đó vẽ vợ chồng Heelshire trẻ tuổi và một cậu bé mặc vest. Cô nhìn khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh của cậu bé, thầm nghĩ trông cũng khá đáng yêu.
"Vào đi." Vợ chồng Heelshire dẫn hai người vào phòng khách và ngồi xuống.
Carly bước vào và đảo mắt nhìn quanh, bỗng nhiên phát hiện một bóng người nhỏ nhắn đang quay lưng lại với cô ngồi trên ghế sofa. Cô ban đầu tưởng đó là một đứa trẻ, nhưng đến gần nhìn kỹ, đó lại là một con búp bê sứ tinh xảo.
Con búp bê này có tóc nâu mắt đen, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt vẫn còn nét bầu bĩnh của trẻ con, mặc bộ vest ba món cổ điển của quý ông, thắt cà vạt. Vừa nhìn đã thấy rất đắt tiền.
Carly vươn ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt búp bê.
"Chú dì lớn tuổi vậy rồi mà còn chơi búp bê Tây Dương sao?"
"Cô chủ..."
Anna vội vàng kéo tay áo cô, ý bảo cô thu phép thần thông lại đi, khó khăn lắm mới vào được, đừng vì câu nói này mà lại bị đuổi ra ngoài!
May mắn thay, vợ chồng Heelshire không hề tức giận, ngược lại còn lộ vẻ kinh ngạc.
"Brahms, sao con lại ở đây?" Quý bà Heelshire nhanh chóng bước tới ôm con búp bê vào lòng, sau đó đi đến góc phòng thì thầm với con búp bê: "Con nghĩ... Cái này không phải... Người giữ trẻ... Ngoan một chút..."
Ông Heelshire đưa Carly và Anna đến ghế sofa ngồi xuống: "Đó không phải là búp bê Tây Dương, đó là con trai chúng tôi, Brahms."
Carly bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi."
"Không, cô không hiểu." Quý bà Heelshire ngồi xuống cạnh chồng, bà ôm chặt con búp bê, cứ như một người mẹ đang ôm con của mình.
"Đây là Brahms, thằng bé có linh hồn, vừa nãy nó nói với tôi rằng nó rất thích cô, muốn chào cô một tiếng."
……………..
Bạn tiến vào trò chơi.
Quý bà Heelshire từ chối cho bạn vào.
Brahms vui vẻ mở cửa lớn chào đón bạn.
………………………
Gần đây khá bận, tôi sẽ cố gắng cập nhật hàng ngày. Tiện thể hỏi nhỏ một chút, có ai đã xem bộ phim 《 The Boy 》 này chưa?
…………………….
Giới thiệu truyện dự kiến của tôi 《[Tổng khủng] Các anh trai quái vật của cô ấy》
Nếu bạn xuyên không vào một game kinh dị thực tế ảo tổng hợp nhiều bộ phim kinh dị kinh điển, dì tặng quà sinh nhật cho bạn là Annabelle, những đứa trẻ hàng xóm sẽ nói chuyện với búp bê Chucky, cổ tay của cô bé hàng xóm được nhận nuôi có buộc dải lụa che vết sẹo, chú hề đáng sợ trên đường tặng bạn bóng bay đỏ, chuyến du thuyền liên đới tội phạm muốn đi du lịch thư giãn một chút, lại có thể ngồi lên con thuyền ma nổi tiếng, bạn sẽ làm gì?
Emily bày tỏ, may mắn thay cô còn có kỹ năng game: Em gái yêu dấu.
Cô vuốt ve khuôn mặt quái vật, rụt rè gọi một tiếng anh trai.
Thế là quái vật trở thành anh trai cô, cô trở thành em gái yêu nhất của quái vật.
Tuy nhiên, cô lại quên mất rằng, sau khi xuyên không, mọi thứ không còn là trò chơi nữa. Quái vật hiện thực không có ràng buộc của chương trình, tình yêu vặn vẹo, cố chấp, u tối của chúng, không phải một con người có thể gánh vác nổi.
Đó không phải là tình yêu của anh trai dành cho em gái, mà là tình yêu của quái vật dành cho con người...
…
Ác ma tôi tớ ôm em gái yêu quý lên đùi, vụng về đút cơm.
Bóng đen u ám chỉ tồn tại trong bóng tối ôm chặt em gái trên giường, dùng giọng nói khàn khàn đáng sợ đọc truyện trước khi ngủ cho cô ấy.
Chú hề lau nước miếng tham lam, dành cho em gái một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào.
Khi em gái bắt đầu muốn trốn thoát, những xúc tu vươn ra từ trong sương mù bắt cô em gái không ngoan trở về hang ổ của mình.
Thế là cuối cùng, các quái vật và em gái sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi...
……………………
Lâu lắm rồi mới đọc lại Tây Huyễn, cảm giác rất mới mẻ, dự là sau này tui sẽ tìm nhiều thể loại thuộc Tây Huyễn hơn =))))
Tui không tìm được hình ảnh hoàn toàn trùng khớp với thiết lập nhân vật mà nữ chính nặn ra, xem tạm cái này nha ~
Còn ảnh là ảnh búp bê Brahms