Sáng hôm sau tỉnh lại, người bị Chu Lễ Vinh ôm chặt trong lòng chính là Tô Đường Quang. Người chưa bị dọa sợ lại là Tô Đường Quang, còn Chu Lễ Vinh thì ngược lại, kinh ngạc đến mức mặt mũi đầy vẻ không thể tin nổi.
“Đường Đường?”
Tô Đường Quang dụi dụi mắt: “Là ta! Đừng gọi nữa, ta còn chưa tỉnh ngủ mà!”
Cậu lật người, tiếp tục ngủ bù.
Quả nhiên Chu Lễ Vinh không dám làm phiền nữa, để mặc cậu ngủ thẳng đến tận trưa.
Khi Tô Đường Quang tỉnh hẳn, Chu Lễ Vinh đang ngồi trước án thư, mặt đỏ bừng nhìn cậu.
Tô Đường Quang lập tức cảnh giác, theo phản xạ sờ sờ thắt lưng… Ừ, vẫn ổn!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT