Không biết có phải do Thịnh Tuấn dùng thuốc không, pheromone mất kiểm soát của anh ta mang theo một mùi khó chịu. Hạ Khả còn phát hiện pheromone của anh ta dường như có thể khiến những người khác có dấu hiệu động dục.
Hạ Khả:…
Đúng là cái thế giới này mà.
Đã có không ít bảo an đến rồi, những người có thể làm bảo an ở đây đương nhiên đều là Alpha có cấp bậc không thấp, cơ bắp săn chắc, cánh tay còn to hơn đùi Hạ Khả.
Nhưng Thịnh Tuấn tuy pheromone mất kiểm soát, nhưng cũng không mất đi ý thức, ngược lại càng giống như mất đi lý trí hơn.
Hạ Khả đặt đồ trong tay xuống, tháo chiếc tạp dề cùng bộ đồng phục ra, giữa đám đông ồn ào vẫn có thể nghe thấy tiếng Thịnh Tuấn gào thét.
“Chử Hướng Mặc đâu! Thằng nhóc đó lăn đi đâu rồi!”
“Ra đây cho tôi!”
Hạ Khả:…
Chử Hướng Mặc? Không phải cô nghe nhầm đấy chứ?
Sao cô lại có một dự cảm chẳng lành thế này.
Xem ra đêm nay có lẽ không cần phải làm thêm ca rồi. Hạ Khả lấy điện thoại ra nhìn giờ, quyết định chuồn đi.
Dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến cô, cô chẳng qua chỉ là một người làm công bình thường thôi.
Mong là mình nghe nhầm, Chử Hướng Mặc không có ở đây.
Hạ Khả nhăn mũi lại, mùi long não, ôi, hơi buồn nôn.
Cô vừa đến cửa sau thì bị người quản lý đang vội vã chạy đến chặn lại.
Quản lý Alpha: “Hạ Khả, cô đi đâu đấy?”
Bị sếp bắt quả tang về sớm, Hạ Khả trên mặt không hề có chút chột dạ nào, cô thần sắc nghiêm túc, giọng điệu vô cùng thành khẩn nói: “Em thấy vị khách kia pheromone mất kiểm soát, chuẩn bị đi lấy thuốc ức chế dự phòng…”
“Lấy cái gì mà lấy!” Quản lý dường như có chút cạn lời và tức giận, “Đó là thiếu gia nhà họ Thịnh, có thể tùy tiện đối xử như vậy sao!”
Nói xong có lẽ vì không có thời gian đôi co với Hạ Khả, anh ta vội vàng dẫn theo mấy Alpha cao lớn rời đi.
Hạ Khả lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nói đến việc Hạ Khả làm việc ở đây, người cô ghét nhất chính là ai, thì người quản lý chính là người cô ghét nhất.
Bắt nạt kẻ yếu, gió chiều nào theo chiều ấy, tiểu nhân đắc chí, tất cả đều có thể biểu hiện một cách nhuần nhuyễn trên người hắn.
Lần này khi hắn đang trực mà quán bar xảy ra sai sót lớn như vậy, e rằng hắn cũng không thể gánh nổi hậu quả.
Hạ Khả lặng lẽ mò về phòng nghỉ của nhân viên.
Không biết có phải do Thịnh Tuấn phóng thích quá nhiều pheromone hay không mà ngay cả phòng nghỉ của nhân viên phía sau cũng còn vương vấn mùi long não nồng nặc. Hạ Khả nghĩ đến một vài kiến thức thường thức về thế giới này, cảm thấy Thịnh Tuấn lúc này e rằng cũng phải vào bệnh viện rồi.
Vô cớ cô lại có cảm giác anh ta bị người ta hãm hại.
Hạ Khả bỗng nhiên nghĩ đến người đàn ông tuấn mỹ với đôi mắt đen sáng và sâu thẳm kia. Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng khí chất lại có chút quen mắt.
Bất kể là Alpha hay Omega, trừ khi ở vào thời kỳ dễ cảm hoặc động dục cần phóng thích một lượng lớn pheromone, còn ngày thường, nếu phóng thích quá mức pheromone mà cơ thể có thể chịu đựng, nhẹ thì phải nằm viện một tuần, nặng thì tuyến thể sẽ bị tổn thương – dù là Alpha hay Omega.
Đương nhiên, những Beta bình thường thì không cần phải lo lắng mấy vấn đề này.
Đây cũng là lý do Hạ Khả quyết định giả dạng thành Beta.
Vừa rồi ở đó cô không nên nán lại quá lâu, cô phát hiện các đồng nghiệp Beta và các khách hàng xung quanh đều tỏ ra rất khó chịu.
Phòng nghỉ của nhân viên không có ai, các nhân viên vẫn luôn làm việc ở quầy bar phía trước, lúc này e rằng đều đang vây quanh ở đó, vừa khéo không ai phát hiện Hạ Khả lẻn đi.
Ngay lúc Hạ Khả đang chuẩn bị thay đồng phục, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Cô buông tóc đã buộc gọn xuống, cầm điện thoại lên thì thấy là đồng nghiệp gọi tới.
“Alo Vũ ca, sao anh vào WC lâu thế mà chưa về, nhưng em thấy anh bây giờ cũng đừng về nữa, phía trước xảy ra chuyện rồi…”
“Hạ Khả, bây giờ em rảnh không? Có thể đến nhà vệ sinh một chuyến không, vừa nãy quản lý gọi điện bảo anh ra phía trước rồi.”
Hạ Khả hơi hoang mang: “Tại sao lại bảo em đến nhà vệ sinh? Có chuyện gì à?”
Giọng Vũ ca có chút sốt ruột: “Không nói với em nhiều nữa, em có phải lại định chuồn không đấy, anh nói cho em biết chuyện hôm nay e rằng phải báo cảnh sát đấy, em mau đến nhà vệ sinh đi, anh ra phía trước đây.”
Nói xong anh ta liền cúp điện thoại. Hạ Khả cả người chẳng hiểu đầu đuôi ra sao (không hiểu rõ tình huống). Anh ta nói Vương Vũ biết phía trước đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng anh ta vừa nãy lại đang đi WC, nói anh ta không biết thì lại quá rõ ràng về chuyện đã xảy ra.
Nhưng Hạ Khả làm việc ở đây được anh ta chiếu cố không ít, cô nghĩ nghĩ vẫn quyết định đi một chuyến nhà vệ sinh xem sao, rốt cuộc Vương Vũ có chuyện gì mà sốt ruột vậy.
Cô gãi đầu, đặt áo khoác lên ghế, trong đầu không có ý nghĩ gì liền kéo cửa đi về phía nhà vệ sinh.
Hạ Khả đứng ở cửa nhà vệ sinh, rơi vào trầm tư.
Mà nói đi, Vương Vũ hình như không nói cho mình biết, rốt cuộc là nhà vệ sinh dành cho giới tính nào.
Hạ Khả:…
Hạ Khả: Nơi này có đến sáu cái cửa lận đó!!
Chỉ thấy phía sau góc cua là những cánh cửa có phong cách trang trí giống hệt quán bar, có sáu biển hiệu đèn nhấp nháy.
Mỗi loại giới tính đều có hai loại hình thể nhà vệ sinh.
Bởi vì nơi đây có cả con cháu quyền quý ghé thăm, cũng có tầng lớp tiểu thị dân bình thường ghé thăm, để thu hút khách hàng, quán bar được trang trí rất thời thượng, ngay cả WC cũng đi đầu thời đại khi thiết kế sáu loại.
Hạ Khả hơi chút bó tay một chút, nghĩ đến Vương Vũ là nam Beta, chắc hẳn cũng là liên quan đến nam Beta.
Nghĩ nghĩ, Hạ Khả vẫn đi đến cửa nhà vệ sinh nam Beta, gõ gõ, cảm thấy không ai trả lời, liền định đẩy cửa đi vào.
Nói đến có chút kỳ lạ, Hạ Khả thầm nghĩ, mặc dù biết đây là thế giới ABO, Beta vào WC Beta là chuyện rất bình thường, nhưng cô vẫn có cảm giác mình đang xâm nhập WC nam, mình là kẻ biến thái.
Ngay lúc Hạ Khả đang suy nghĩ vẩn vơ, cô vừa đẩy cửa ra, bỗng nhiên cổ tay bị nắm lấy, một lực mạnh kéo cô vào bên trong cánh cửa.
Hạ Khả:!
———
Tác giả có lời muốn nói: Bấm ngón tay tính toán, có thể bắt đầu viết.
[Chú 1] Tên rượu lấy bừa.
PS: Các thiết lập riêng về ABO trong truyện như núi, mọi quyền giải thích thuộc về tác giả (cười).