Đèn neon không ngừng nhấp nháy khắp bốn phía, ánh đèn rực rỡ cùng âm thanh đinh tai nhức óc bao trùm cả quán bar, tạo nên một không khí hưng phấn và xa hoa lãng phí. Tiếng hò reo vang vọng khắp nơi.
Sân nhảy trung tâm là một quầy bar hình lập thể mở, nơi những bartender với trang phục lịch sự và tinh tế phục vụ mọi vị khách nhiệt tình.
Mặc dù cả quán bar không hề có một chút pheromone nào tiết ra, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được đủ loại ham muốn không ngừng trỗi dậy. Đặc biệt là khi những bartender mỉm cười đặt ly rượu đặc biệt xuống trước mặt các ABO đang hưng phấn, ai nấy cũng đều nghĩ như vậy.
LIE tuy không phải quán bar lớn nhất thủ đô, nhưng lại là nơi nổi tiếng nhất.
Đặc điểm lớn nhất của nó chính là tất cả nhân viên phục vụ bên trong đều là trai xinh gái đẹp.
Tuy nhiên, để ngăn chặn các bartender ở trung tâm sân nhảy bị quấy nhiễu bởi pheromone có thể tiết ra, những người làm việc ở đây thường là các Beta không nhạy cảm với pheromone.
Điều này khiến rất nhiều Alpha và Omega đến đây vì vẻ ngoài của nhân viên cảm thấy không hài lòng.
“Khả Khả, chị nhìn người kia kìa.”
Đằng sau quầy bar bằng đá cẩm thạch, một nam Beta có vẻ ngoài tuấn tú khác thì thầm với cô gái thanh tú bên cạnh.
Cô gái tên Khả Khả vẫn không ngừng tay, động tác thuần thục và đầy tính quan sát, thu hút sự chú ý của mọi người. Cô có một đôi mắt đặc biệt đẹp và trong suốt.
Dù ít hay nhiều, mọi người đều cảm thấy, khi cô nhìn qua, rất muốn cô nhìn mình thêm một lần nữa.
Cô gái nhìn theo ám chỉ của đồng nghiệp, sắc mặt vẫn bình thường, giọng nói cũng nhỏ nhẹ lại cho phù hợp.
“Làm sao vậy? Chẳng phải chỉ là một Alpha thôi sao?”
Đồng nghiệp nói: “Đó là Thịnh Tuấn của nhà họ Thịnh.”
Cô gái cười đặt ly rượu đã pha xong trước mặt mấy trai xinh gái đẹp ở quầy bar, sau khi nhận được vài câu trêu đùa mới quay đầu lại hỏi đồng nghiệp: “Anh ta làm sao?”
Đồng nghiệp cũng đang pha chế rượu, trên mặt vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, chỉ là trong mắt nhiều thêm vài phần lo lắng.
“Em cảm thấy anh ta trông như đang dùng chất kích thích.”
Hạ Khả nghe vậy, động tác khựng lại một chút, ngay sau đó lại đặt tầm mắt về phía Thịnh Tuấn.
Từ hướng quầy bar nhìn sang, vừa vặn có thể thấy chiếc ghế dài ở vị trí tốt nhất của cả quán, nơi đó cả trai lẫn gái đều có vẻ mặt hưng phấn nhưng lại mang theo sự kiêu ngạo của những kẻ được nuông chiều, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ thành thạo của con cháu nhà giàu.
Và người đàn ông được đám đông vây quanh ở giữa chính là Thịnh Tuấn mà bọn họ đang nói tới.
Em trai út nhà họ Thịnh, cũng là sinh viên ưu tú của khoa Cơ giáp tại Đại học Thanh Nam, trường top 1 của Tinh quốc.
Anh ta là một Alpha.
Hạ Khả đã làm việc ở đây một thời gian, trong môi trường ồn ào và tối tăm này vẫn có thể nhận ra Thịnh Tuấn dường như hơi quá hưng phấn, đôi mắt anh ta giống như mãnh thú đang tìm kiếm con mồi trong rừng, tràn đầy ác ý và sự phô trương.
“Không thể nào,” Hạ Khả có chút nghi hoặc, “Khoa Cơ giáp có lệnh cấm rõ ràng việc uống rượu và sử dụng chất cấm.”
Đồng nghiệp hừ lạnh một tiếng, nhưng giọng rất nhỏ, chỉ có hai người họ nghe thấy.
“Anh ta là người nhà họ Thịnh, cái gì mà chẳng dám làm, nghe nói gần đây còn rầm rộ theo đuổi một Beta, còn kéo người ta đến đây nữa.”
Hạ Khả cũng hơi lo lắng: “Dùng chất kích thích quá liều, rất khó khống chế pheromone của bản thân. Thịnh Tuấn có thể vào được khoa Cơ giáp thì đẳng cấp Alpha của anh ta chắc chắn không thấp. Chị có nên đi gọi bảo an không?”
Đồng nghiệp nói: “Anh ta hiện tại có làm gì đâu, gọi lên lại rước họa vào thân đấy.”
Hạ Khả suy nghĩ một chút, bên cạnh có người gọi món, cô đành phải thu tầm mắt lại.
Khoảnh khắc thu tầm mắt lại, Hạ Khả nhìn thấy một người đàn ông ở sâu trong ghế dài, anh ta bị đám đông che khuất, nhưng vì người đi qua đi lại mà lộ ra một khe hở nhỏ, giống như bị một vệt tinh quang chiếu rọi trong màn đêm đen.
Hạ Khả hơi sững sờ.
Không biết có phải ảo giác của cô không, cô cứ có cảm giác đôi mắt mình đã chạm phải đôi mắt của người đàn ông kia.
Vì khoảng cách khá xa, cộng thêm ánh đèn chói chang và đám đông hỗn loạn, Hạ Khả không thể nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, chỉ là khoảnh khắc mơ hồ đó cũng không thể che giấu được vẻ tuấn tú của anh ta.
Đôi mắt đen láy mang theo tinh quang giữa quán bar ồn ào, hỗn độn đó dường như có sức xuyên thấu, nhìn về phía vị trí của cô.
Hình như có chút quen mắt.
“Một ly Kim Cát thêm đá *1.”
“Vâng ạ.” Hạ Khả theo bản năng mỉm cười nói, khi cô ngẩng đầu nhìn lại về phía xa, đám đông đang nhảy nhót đã sớm che khuất người kia kín mít.
Bụng đồng nghiệp hơi khó chịu, nói với Hạ Khả một tiếng rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, vì vậy một phần áp lực khách hàng dồn hết lên người Hạ Khả.
Rất nhanh Hạ Khả đã bỏ lại chuyện vừa rồi ra sau đầu. Ngay lúc cô chuẩn bị kết thúc ca làm, bỗng nhiên từ xa truyền đến một trận ồn ào và tiếng la hét chói tai.
Ban đầu vì âm nhạc quá lớn nên không mấy ai phản ứng lại, cho đến khi ngay cả Hạ Khả cũng ngửi thấy mùi long não nồng đậm trong không khí, tình hình đã không còn ổn nữa.
“Có người bị mất kiểm soát pheromone!”
“Bảo an!”
“Gọi xe cấp cứu đi!”
Thịnh Tuấn tuy không được xem là Alpha đỉnh cấp, nhưng việc có thể vào được khoa Cơ giáp của Đại học Thanh Nam chứng tỏ đẳng cấp của anh ta không hề thấp. Vì vậy, khi pheromone của anh ta mất kiểm soát và phóng thích, nó cũng tạo ra áp lực không nhỏ cho các Alpha xung quanh.
Trong khi đó, có Omega thậm chí còn mềm nhũn chân dựa vào ghế sofa một bên, các Beta tuy không nhạy cảm với pheromone nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn không cảm nhận được. Pheromone sẽ đi kèm với áp lực tinh thần, Beta cấp thấp vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Trong chốc lát, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.