Hạ Khả quyết định lờ đi vẻ mặt muốn nói lại thôi của hai vị cảnh sát, coi như không biết gì mà nhanh chóng tạm biệt.
“Hạ tiểu thư ngủ ngon.”
Hạ Khả thấy vị Tiểu Thẩm Tổng kia cười tủm tỉm vẫy tay với mình.
Đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa lạnh lùng vô tình.
“Tính tình còn rất lớn.”
Thư ký Lưu đi theo phía sau Tiểu Thẩm Tổng, nghe vậy khóe miệng giật giật.
Vị Hạ tiểu thư kia coi như là tính tình tốt lắm rồi, người gây chuyện và người xem náo nhiệt như thể không liên quan đến mình, sao có thể không tức giận chứ?
Thư ký Lưu nhìn Tiểu Thẩm Tổng vẻ mặt vui vẻ, trong lòng thở dài.
Xem ra ngày mai vị sát thần này lại muốn gây chuyện rồi, anh làm người làm công bị kẹp giữa thế này, sao lại khổ mệnh thế.
Buổi hẹn ăn trưa
Trong nhà vừa yên tĩnh trở lại, Hạ Khả liền cảm thấy một trận mệt mỏi trong lòng.
Nhìn đồng hồ báo thức, đã gần bốn giờ sáng rồi. Hạ Khả đơn giản rửa mặt qua loa, đầu vừa chạm giường liền như hôn mê bất tỉnh, mất đi ý thức.
Đến ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô mới nhớ lại trò hề của ngày hôm qua.
Hạ Khả cảm thấy gần đây mình nhất định là gặp vận rủi, nếu không sao lại luôn gặp phải những chuyện như thế này.
Cô xoa xoa đầu, vẫn thấy hơi choáng.
Việc đầu tiên mà người hiện đại làm khi thức dậy chắc chắn không phải là rời khỏi chiếc giường ấm áp để rửa mặt ngay lập tức, mà là cầm lấy điện thoại.
“Mình thế mà ngủ đến chiều rồi.”
Rõ ràng đã ngủ lâu như vậy, nhưng Hạ Khả vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
Vừa mở màn hình, cô phát hiện có đến bốn cuộc gọi nhỡ từ Chử Hướng Mặc.
Không đợi Hạ Khả làm gì, điện thoại liền reo.
Hạ Khả vội vàng nghe máy: “Alo? Học trưởng.”
Có lẽ vì vừa mới ngủ dậy, giọng Hạ Khả còn hơi khàn. Giọng nam dễ nghe, ôn hòa của Chử Hướng Mặc pha thêm vài phần lo lắng.
“Sao vậy? Giọng em có chút không đúng.”
“À, không sao ạ, em vừa mới ngủ dậy thôi.” Hạ Khả có chút bất ngờ khi Chử Hướng Mặc gọi điện cho mình.
Trước đây ở trường học, hai người họ thực ra chỉ là quen biết sơ giao, gặp mặt chào hỏi xã giao hai câu như những người bạn xa lạ thôi. Trong ấn tượng của Chử Hướng Mặc, cô chắc chỉ là một người qua đường làm nền mà thôi.
Nếu không phải vì sự cố ngày hôm qua, e rằng Hạ Khả sẽ không có thêm nhiều tương tác với đối phương.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như cười khẽ, nhưng ngữ khí lại có chút trùng xuống: “Đều tại anh, là anh hôm qua đã gây phiền phức cho em.”
“Không có đâu ạ!” Hạ Khả có thể tưởng tượng ra vẻ mặt xin lỗi của Chử Hướng Mặc lúc này, không đợi Hạ Khả nói tiếp, đối phương liền mở miệng nói:
“Ăn cơm chưa?”
Hạ Khả lập tức cảm thấy bụng trống rỗng, cô theo bản năng sờ bụng: “Vẫn chưa ạ…”
Giọng Chử Hướng Mặc rất ôn hòa, còn mang theo ý cười: “Vừa hay, anh cũng chưa ăn, nửa tiếng nữa gặp ở cổng tiểu khu nhé? Hôm qua đã nói là anh mời em ăn cơm mà.”
Sẽ không phải anh ấy vẫn luôn chờ mình đấy chứ?
Đã muộn thế này mà còn chưa ăn cơm, Chử Hướng Mặc chắc chắn cũng rất đói bụng. Hạ Khả vội vàng nói: “Không cần nửa tiếng đâu, mười lăm phút là được rồi, em nhanh lắm.”
Giọng người đàn ông rất ôn hòa: “Không cần vội, anh chờ em.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Khả sờ sờ tai, cảm thấy giọng nói của nam chính thật sự tuyệt vời, tê tê dại dại, nghe rất dễ chịu.
Hạ Khả nói nhanh là thật sự nhanh, bình thường cô không trang điểm, chỉ thoa dưỡng da, thay bộ quần áo thường ngày là ra cửa. Trước khi ra cửa, cô liếc qua phòng khách bừa bộn, nghĩ đến Lý Tiêu Trúc chắc giờ đã bị tạm giữ rồi.
Lát nữa phải tìm cách giải quyết chuyện này, trong chốc lát chắc cũng không thể đuổi đối phương đi được.
Hạ Khả cảm thấy mình đã rất nhanh rồi, nhưng không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã thấy một bóng dáng thon dài.
“Học trưởng? Sao anh lại đợi em ở đây?”
Người đàn ông đang tựa vào tường cúi đầu xem điện thoại. Khi anh ngẩng mắt nhìn lên, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, đôi mắt đen lưu ly lấp lánh sáng ngời, khiến dung nhan tuấn mỹ thêm rực rỡ và thanh tú.
Hạ Khả suýt chút nữa đã ngây người ra.
Cô lén lút nuốt nước miếng, dời ánh mắt khỏi khuôn mặt người đàn ông.
Không được, không được, chỉ riêng vẻ ngoài của người đàn ông này đã có sức sát thương quá lớn rồi.
“Chỉ vài bước thôi mà, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, nên anh đi ra.” Chử Hướng Mặc trả lời Hạ Khả, anh cười nói, “Đi thôi.”
“Học trưởng, sức khỏe anh bây giờ đỡ hơn chưa ạ?” Cùng đi mà không nói chuyện thì có vẻ không ổn lắm, Hạ Khả hỏi anh.
Người đàn ông cười nói: “Anh không sao rồi.”
Hạ Khả nhìn sắc mặt anh, quả thật đã tốt hơn rất nhiều so với hôm qua. Mặc dù khuôn mặt vẫn còn chút yếu ớt, nhưng cả người đã có tinh thần hơn nhiều.
Hạ Khả vốn dĩ hơi khó chịu vì chuyện ngày hôm qua, nhưng nhờ thái độ tự nhiên của người đàn ông mà cô cảm thấy không còn ngượng ngùng nữa.
Cô nghe thấy Chử Hướng Mặc hỏi: “Hôm qua sau khi em về nhà, có gặp chuyện gì nữa không?”
Hạ Khả ngạc nhiên, cô nhìn về phía Chử Hướng Mặc: “Sao anh biết được ạ?”
“Chứ không phải em nói hôm qua em ngủ lúc gần bốn giờ sáng à.”
Vừa rồi lúc trò chuyện cô đúng là có nhắc qua. Hạ Khả nghĩ đến những chuyện đã xảy ra hôm qua, sắc mặt lập tức trở nên ủ rũ: “Đừng nói nữa, hôm qua xui xẻo muốn chết.”