Người có vẻ bị thương nặng nhất trong nhóm chính là gã thuật sư bói toán mũi bầm mặt tím kia.
Ôn Sương Bạch cảm nhận được ánh mắt của vị chấp sự dừng lại trên mặt mình, liền cân nhắc một chút. Ánh mắt lướt qua lệnh bài đeo trên thắt lưng của đối phương, nàng dứt khoát đưa một ánh mắt về phía Tạ Tử Ân, sau đó nở nụ cười ngây thơ kiểu tiểu cô nương: “Thật sao?! Vậy thì chúng ta đúng là quá may mắn rồi!”
“…” Nhìn thấy cảnh đó, Tạ Tử Ân còn có thể nói gì? Chỉ đành rất biết điều mà lùi lại, cùng bốn người còn lại ra một góc ngồi nghỉ.
Thẩm Hạc Phong chậc lưỡi: “Ngươi đúng là có thể ngồi yên được sao?”
Cái gã to xác kia rõ ràng không thể nào hợp gu của Ôn Sương Bạch. Với nàng, chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết hắn.
Tạ Tử Ân liếc Thẩm Hạc Phong một cái, phản pháo: “Xem ra, trước đó ta và nàng vẫn chưa đánh ngươi đủ đau.”
“Đúng vậy, chỉ với mấy nắm đấm nhỏ xíu, bàn chân bé tí của các ngươi thì cũng chỉ khiến ta ngứa ngáy mà thôi.” Biết rằng hai người kia lúc này vì đại cục sẽ không động thủ với mình, Thẩm Hạc Phong bắt đầu ra vẻ châm chọc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT