“Nói mới nhớ—” Ôn Sương Bạch nhìn về phía Đại sư huynh, người đang thay Tạ Tử Ân đảm nhận việc nướng khoai một cách tận tâm, “Vẫn là Tinh Nguyệt Cốc tốt hơn.”
Nhóm của nàng lúc chạy qua Tinh Nguyệt Cốc đã đào được không ít thứ hay ho.
Ngược lại, ở Thần Quỷ Cốc thì toàn là sa mạc với bãi tha ma. Thứ cây duy nhất ở đây là Thần Quỷ Thảo. Quan trọng là thứ này tà môn vô cùng, sau khi cả nhóm hái đủ một trăm cây theo yêu cầu của phủ thành chủ thì chẳng còn muốn động vào nữa.
“Tốt cái gì mà tốt, lão phu suýt nữa bị thiên lôi đánh chết.” Thẩm Hạc Phong hậm hực nói, “Nhưng mà lão phu cũng chẳng ưa nổi cái nơi chim không thèm ị như Thần Quỷ Cốc này.”
“Đúng thế!” Lý Chước Hoa đồng tình sâu sắc, “Chúng ta ở Thần Quỷ Cốc chẳng thu được gì, so với trước đây kém xa!”
Nghe đến đây, Lục Gia Nghiêu lập tức có điều muốn nói. Hắn ta than phiền: “Ta lấy được mấy cái chén ở căn nhà gỗ nhỏ, hóa ra toàn là giả! Là ảo ảnh! Giờ nghĩ lại, vẫn thấy Kỳ phủ ở thành Trác Quang tốt hơn. Đồ ta lấy ở đó toàn là đồ thật cả~”
Ban đầu Ôn Sương Bạch chỉ buột miệng oán thán, nhưng nghe mọi người nói chuyện, đột nhiên linh cảm lóe lên. Nàng vỗ đùi đánh “chát” một cái, bật dậy, phấn khích tuyên bố: “Có cách rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT