Trước khi chuyến tàu đến, mưa vẫn không ngừng rơi.
Tại nhà ga ngoài trời, mùi cỏ tươi theo gió thoảng qua, những dãy núi xanh cao nối tiếp nhau mờ trong sương mù. Giữa không gian ấy chỉ còn lại tiếng mưa rơi, một chiếc ghế dài đã hoen gỉ, và hai người ngồi ở hai đầu.
Đào Như Chi đeo tai nghe vào, che giấu sự luống cuống trong khoảnh khắc, rồi dần dần bình tĩnh lại giữa âm nhạc.
Cô nghĩ mình đúng là đã nghĩ nhiều, ánh mắt của cậu chắc chắn không phải nhìn về phía cô. Ở đó có rất nhiều người, chẳng phải cậu ta vừa rồi còn tỏ vẻ ngạc nhiên khi biết cô bị lọt vào trong ảnh sao?
Khi bài hát kết thúc, Đào Như Chi dứt khoát tắt nhạc nhưng không tháo tai nghe.
Cô giả vờ đang nghe nhạc, thực ra là đang lắng nghe động tĩnh ở phía bên kia.
Lâm Diệu Viễn phần lớn thời gian chỉ yên lặng ngồi đó, thỉnh thoảng đổi tư thế. Chiếc vali để sát chân cậu, mỗi lần cử động đầu gối sẽ chạm vào nó, làm vali lăn lộc cộc ra phía ngoài, bánh xe ma sát với nền đất cũ kỹ phát ra âm thanh ẩm ướt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT