Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Diệu Viễn, Đào Như Chi phải gồng mình lắm mới không phá lên cười giữa toa tàu. Cô nhớ lần trước mất điện cả đêm, sữa trong tủ lạnh bị hỏng mà chẳng ai hay biết. Hôm sau Lâm Diệu Viễn tỉnh dậy, mơ màng mở tủ lấy sữa uống, vừa nuốt xong một ngụm thì cũng làm cái vẻ mặt y hệt như bây giờ.
Cô thầm reo lên trong lòng, mình đúng là thiên tài! Ba trăm yên này đúng là tiêu một cách vô cùng đáng giá: vừa được chơi đã tay, cuối cùng còn đem ra trêu được cả Lâm Diệu Viễn.
Đào Như Chi giả bộ làm ra vẻ xấu hổ:
“Ơ… tôi nhầm rồi, nút ghi âm là cái màu đỏ cơ. Câu vừa rồi là tôi bấm thử nên ghi lại, không thu âm mới thì không xóa được… tôi đâu cố ý để cậu nghe đâu mà.”
Lâm Diệu Viễn liếc cô một cái đầy ngụ ý.
Ngay khi Đào Như Chi tưởng cậu đang chuẩn bị phản pháo, thì Lâm Diệu Viễn lại khẽ cong môi cười, “Ồ” một tiếng, rồi cầm chiếc máy ghi âm nhét luôn vào túi.
Đào Như Chi nhíu mày nghi hoặc:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play