🐱Chương 4🐱

🐻‍❄️Dịch:quacquac000

--------

Đến hôm nay, Minh Cận Hoài vẫn còn nhớ rõ lần cuối cùng ở bên Bạch Ký Thu.

Tối hôm đó, họ cùng nằm trên giường, người đàn ông quen thói xoa xoa tai Bạch Ký Thu, và đúng như hắn dự đoán, Bạch Ký Thu như một chú mèo con, nhạy cảm vùi mặt vào chăn để tránh hắn.

Người đàn ông khẽ ho một tiếng, trong mắt hắn ngập tràn nụ cười chiến thắng. Hắn cầm chiếc hộp trang sức, suy nghĩ một lát, nhưng cuối cùng vẫn quyết định để lại.

Không phải lúc thích hợp.

Cuối cùng, Minh Cận Hoài chỉ cười dịu dàng nói: “Tôi sẽ ra nước ngoài nửa tháng, về rồi, em cùng tôi về thăm Minh gia một chuyến nhé.”

Bạch Ký Thu trong chăn có vẻ đã ngủ, chỉ mơ hồ lẩm bẩm một câu.

Minh Cận Hoài không để ý.

Nhưng hắn không ngờ, sau ánh mắt ấy, lần nữa nhìn thấy tin tức về hắn chính là bốn năm sau, vào hôm nay.

Giám đốc William vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng ông đã nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Minh Cận Hoài.

Người đàn ông luôn kiểm soát mọi thứ, luôn không hề lộ cảm xúc, giờ đây lại dần dần thu lại nụ cười trên môi, đôi mắt hắn đăm đăm nhìn vào màn hình điện thoại, không nói gì.

Không khí trong phòng dần trở nên đặc quánh.

Không ai dám lên tiếng phá vỡ sự im lặng này. Mọi người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và một cảm giác hoang mang lạ lùng từ từ lan tỏa trong lòng họ.

Chuyện gì đang xảy ra?

Một lúc sau, Minh Cận Hoài đột ngột cười lên, đó là một nụ cười thật sự vui vẻ, nhưng không hiểu sao, nghe càng lâu, càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo trong tim.

Ngón tay dài của hắn lướt nhẹ trên bức ảnh của Nguyên Thù Tửu, như thể đang vuốt ve báu vật vô giá, hắn thở dài nhẹ: “Cậu nói xem, ẩn giấu lâu như vậy, sao hôm nay lại tự đưa mình tới đây như vậy?”

Giám đốc William không nghe rõ hắn nói gì, chỉ thấy Minh Cận Hoài đứng dậy, nhận lấy chiếc áo khoác từ trợ lý và khoác lên vai. Hắn liếc qua mọi người một lượt, nói nhẹ nhàng: “Xin lỗi, tôi có việc quan trọng phải về nước xử lý ngay.”

Chắc chắn một dự án thương mại trị giá hàng tỷ đô la này, nếu thành công, sẽ mở ra cánh cửa thị trường Mỹ và đặt nền móng cho tương lai. Vậy mà lại bị hoãn lại như thế này?

Toàn bộ phòng họp đều sững sờ.

Không chỉ giám đốc William không thể chấp nhận, mà ngay cả các giám đốc đồng hành của Vân Kình cũng không tin nổi, vội vàng tiến lên một bước, cố gắng giữ Minh Cận Hoài lại, khẽ nói: “Tổng giám đốc, có chuyện gì không thể đợi ký hợp đồng xong rồi giải quyết sao? Chỉ còn một bước nữa thôi…”

Hắn chưa nói xong, đã bị Minh Cận Hoài ngắt lời, người đàn ông vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt đã lạnh như băng, hắn nhắc lại, mang theo một sức mạnh không thể phản đối: “Tôi nói, hoãn cuộc đàm phán.”

Vị giám đốc chỉ khẽ mở miệng, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của hắn, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng nhường đường.

Chỉ cần Minh Cận Hoài còn ở đây, Vân Kình chỉ có một người duy nhất có quyền quyết định.

“Minh tổng, máy bay đã chuẩn bị xong, có thể cất cánh bất cứ lúc nào.”

“Đi thôi.”

Trợ lý đặc biệt đi theo phía sau Minh Cận Hoài, nhìn bóng lưng thẳng tắp và lạnh lùng ấy, trong đầu hiện lên một tia hiểu rõ.

Bốn năm trước, Minh Cận Hoài gặp phải khủng bố ở Hàn Quốc, đúng lúc đang bận xử lý mọi chuyện thì trong nước xảy ra hỗn loạn. Đến khi hắn trở về, trong nhà đã không còn ai.

Bạch Ký Thu – biến mất không dấu vết.

Lần này, rõ ràng hắn không muốn mắc lại sai lầm cũ.

Nguyên Thù Tửu vừa có một giấc mơ, mơ về chuyện xảy ra khi vừa đến thế giới này.

Lúc cậu đến đây, việc đầu tiên nhìn thấy là gương mặt của Minh Trì, bị ôm chặt trong lòng đối phương, không thể động đậy. Người kia vừa lẩm bẩm gọi “Thu Thu”, vừa muốn... hôn.

Nếu không nhớ nhầm, trong nguyên tác không chỉ hôn, hai người còn nửa đẩy nửa chịu mà "làm chuyện ấy" rồi!

Mang ký ức của Bạch Ký Thu, lúc đó Nguyên Thù Tửu hoảng hồn, ra sức đẩy đối phương ra, nhưng càng bị ôm chặt hơn. Không hiểu sao, sức lực của cậu càng lúc càng yếu, phản ứng cũng chậm dần.

Thật là điên rồ! – Nguyên Thù Tửu gào thét trong lòng – Đều là đàn ông, ai kém ai chứ? Cái thế giới này còn có hiệu ứng chóng mặt à?!

Khi cái mặt kia sắp dán tới, Nguyên Thù Tửu dùng chút tỉnh táo cuối cùng, nắm lấy tay đối phương, nghiêm túc nói một câu:

“Anh bạn, bình tĩnh lại đi. Đàn ông sau khi uống rượu thì thân dưới không thể sung huyết đâu, cố quá là sẽ bị bẻ gãy đấy!”

Minh Trì: ???

Không ai ngờ được cậu sẽ nói câu đó. Minh Trì lập tức đứng hình, cứng cũng không được mà mềm cũng không xong.

Nguyên Thù Tửu nhân cơ hội đá cho anh ta một cái, vắt chân bỏ chạy, kết quả vừa ra khỏi cửa thì đụng phải thư ký của Minh Cận Hoài.

Đối phương mặc vest chỉnh tề, mặt không biểu cảm nhìn cậu:

“ Bạch thiếu gia, tiên sinh mời cậu sang bên kia.”

Nguyên Thù Tửu: “...?” Lại là ai nữa đây?

Trong đầu toàn dấu hỏi, nhưng cơn choáng đầu càng lúc càng dữ dội, không thể suy nghĩ rõ ràng, thế là cứ mơ mơ màng màng bị dẫn lên lầu.

Đó là một phòng vẽ.

Cửa sổ đều bị phủ bằng vải đen, tranh trên giá bị màu sắc đậm đặc nhuốm đầy, trông càng thêm kỳ bí.

Dưới ánh đèn chùm, một người đàn ông ngồi bệt trên sàn, tay nghịch bút vẽ. Từ góc nhìn của Nguyên Thù Tửu, chỉ có thể thấy đường nét gương mặt nghiêng của người kia – sắc sảo và lạnh lùng, dưới ánh sáng toát lên vẻ đẹp đặc biệt.

Cậu nhìn đến mức đầu óc càng thêm quay cuồng.

“Bạch Ký Thu.” Người đàn ông lười biếng gọi tên cậu, giọng nói trầm thấp như rượu vang đỏ, ngọt ngào mê người nhưng lại mang theo sự hờ hững, “Qua đây.”

Không biết có phải vì giọng nói của đối phương quá quyến rũ hay không, Nguyên Thù Tửu cảm thấy cả người khô nóng, thậm chí còn có cảm giác như cái đuôi mèo to tướng của mình sắp lòi ra.

Nếu là hiện tại, chắc chắn cậu sẽ nhận ra là kỳ phát tình đến sớm. Nhưng lúc đó, cậu hoàn toàn không biết gì.

Cậu như bị dụ dỗ, bản năng bước tới gần, bắt chước động tác của người kia nửa ngồi xuống, và chạm phải đôi mắt đào hoa phong lưu kia.

Minh Cận Hoài nheo mắt nhìn cậu, còn mang theo ý trêu chọc, đưa tay bóp nhẹ cằm cậu, nhận xét:

“Quả nhiên là gương mặt mà thằng nhóc Minh Trì thích.”

Chắc là tới để hỏi tội chuyện Bạch Ký Thu giỡn cợt cháu trai hắn.

Bất kỳ ai đối mặt với Minh Cận Hoài trong tình cảnh ấy đều sẽ hoảng sợ, bản thân hắn cũng có chút hứng thú muốn xem phản ứng của đối phương.

Nhưng giây sau…

Một đôi môi mềm mại áp tới.

Người đàn ông lập tức sửng sốt.

Nguyên Thù Tửu – kỳ phát tình bộc phát rồi.

Khắp phòng lập tức tràn ngập mùi hương mê người ngọt ngào.

Nguyên Thù Tửu giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy trên giường, lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhìn chú mèo con đang cọ cọ trong lòng bàn tay mình, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Sao lại mơ về lần đầu gặp Minh Cận Hoài nữa rồi?

Lúc đó đúng là đầu óc u mê thật sự.

Chắc Minh Cận Hoài khi ấy bị pheromone của cậu làm cho lú, nhưng điều quái dị là sau đó người này lại "nghiện", cứ tìm đến mãi không buông.

Lúc đó, Nguyên Thù Tửu đang trong kỳ phát tình, cơ thể mèo hòa với người chưa hoàn toàn thích ứng, chỉ cần Minh Cận Hoài ở bên là tâm trạng cậu ổn định lại. Vì thế, cậu cũng không từ chối, coi như là "vận động thể xác".

Nhưng giờ nghĩ lại, Nguyên Thù Tửu không khỏi thở dài: Ai ngờ mấy chuyện đó lại phải chịu trách nhiệm đâu chứ!

“Meo~”

Nguyên Bạch Tinh kêu nũng nịu, ý bảo là đói bụng rồi.

Nguyên Thù Tửu hoàn hồn, vẫn nằm nửa người trên giường không buồn dậy, chín cái đuôi to xòe ra, một cái mở vali, cái khác linh hoạt mở túi cá khô.

Hai ba con bà một miếng, con một miếng, ăn đến vui vẻ.

Dần dần, cậu cũng quên mất giấc mơ kỳ lạ ấy.

Ăn xong, Nguyên Thù Tửu thay quần áo, xoa cái bụng tròn lẳn của con trai, tâm trạng tốt:

“Đi, mình ra ngoài dạo. Con mập quá rồi đó, bao năm ăn bảo vật trời đất mà chả hóa hình nổi, chỉ thấy lên ký.”

Mèo con coi như không nghe thấy, liếm lông, nhảy xuống nhẹ nhàng, nghiêng đầu meo meo meo một cách vô tội, đôi mắt hai màu to tròn như hỏi: “Ba nói gì vậy?”

Khóe miệng Nguyên Thù Tửu co rút, cái kiểu giả điếc khi không muốn nghe đúng là di truyền mà.

Nhưng mà, đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Ông ba vô tình móc ra một sợi xích mảnh dài từ vali, cười híp mắt:

“Dắt chó không xích, khác gì chó dắt người. Con trai à, đeo vào đi.”

Nguyên Bạch Tinh nhìn cậu với ánh mắt ai oán:

“Ba ơi, con là con ba, tụi mình là tộc mèo mà.”

Nguyên Thù Tửu lạnh lùng cười khẩy, chỉ vào thân hình của mèo con:

“Ba không có đứa con trai mập tới 15 cân đâu. Nhìn cái thân hình này đi, mấy con chó nhỏ bình thường cũng đánh không lại con rồi.”

Nguyên Bạch Tinh: “...”

Kế hoạch của ông ba rốt cuộc vẫn thành công.

Nguyên Thù Tửu một tay cầm điện thoại, tay kia dắt dây xích, hài lòng dắt con trai đi dạo.

Sân sau khách sạn có môi trường khá tốt, sáng sớm còn ít người qua lại, hồ bơi xanh trong, gió mát sảng khoái khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Cậu mới đi được mấy bước thì nhận được cuộc gọi từ Thẩm Mộc.

Giọng Thẩm Mộc vô cùng phấn khích:

“Thù Tửu, cậu nói đúng thật, đúng là huynh đệ tình thâm! Hôm qua về muộn quá, tôi đoán cậu ngủ rồi nên không làm phiền. Cậu biết không, khoảng mười giờ, công ty gọi điện cho tôi, nói rằng Phồn Tinh đã đưa ra mức giá cao nhất trong ngành, chỉ yêu cầu duy nhất là ký hợp đồng càng sớm càng tốt!”

“ Tôi đang đến khách sạn đón cậu đây, không phải cậu muốn ký sớm sao? Hôm nay ký luôn!”

Dễ dàng vậy sao? Bình thường thì không thể nào. Với cái tính của đứa em kia, sao có thể buông tha cậu dễ như vậy?

Nguyên Thù Tửu cũng bất ngờ:

“Cậu chắc chứ?”

“ Tôi chắc!”

Thẩm Mộc bổ sung thêm một câu:

“Cậu còn chưa biết đúng không? Việc hai anh em cậu gặp lại đã lên hot search rồi. Em trai cậu đích thân lên tiếng đính chính chuyện năm xưa, còn lên Weibo gọi cậu về nhà. Trời ơi, lần đầu tiên tôi thấy một Bạch Ký Từ khiêm nhường đến vậy, cả mạng xã hội đều chấn động luôn!”

“Nhân lúc này, quảng bá cho ‘Dã Hạch’ một phen...”

Thẩm Mộc còn đang thao thao bất tuyệt thì Nguyên Thù Tửu đã chẳng nghe lọt tai nữa.

Cậu chỉ nghe thấy hai từ “hot search”, gương mặt lập tức cứng đờ.

“Thù Tửu? Nguyên Thù Tửu? Alo alo cậu còn đó không? Bát Nhã Thang đại đại cậu không ngất đấy chứ???” – Thẩm Mộc bên kia vẫn gọi loạn lên.

Nguyên Thù Tửu tắt máy, nét mặt nghiêm trọng, từ tốn cúi đầu nhìn mèo con rồi nói:

“Con trai, chúng ta phải chạy thôi.”

Bản quyền có thể không bán, tên có thể đổi, tiền có thể không lấy – nhưng tuyệt đối không thể để bị bắt!!!

Nguyên Thù Tửu dứt khoát bế mèo con còn đang ngơ ngác, không thèm lấy hành lý, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp, quyến rũ vang lên từ phía sau, mang theo ý cười:

“Lần này, lại định chạy đi đâu?”

Nguyên Thù Tửu quay phắt lại.

Minh Cận Hoài thảnh thơi ngồi trong đình nghỉ, chống cằm bằng một tay, mỉm cười nhìn cậu, không rõ đã ngồi đó từ lúc nào.

Tác giả có lời muốn nói:

Có người thắc mắc tại sao một con mèo như Nguyên Bạch Tinh lại bị nhận nhầm là chó Samoyed… Hm, mời các bạn lên Weibo của tôi xem ảnh mèo sẽ hiểu ngay nhé.

----

Gấu Tuyết: Comment!!!! Comment!!! Comment!!!!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play