Đường Khê bị câu nói mang đầy ấm ức của Tần Kiêu chọc cười, người đàn ông này luôn làm việc không biết mệt mỏi, ở nhà rảnh rỗi là lôi việc ra làm, như thể coi công việc là thú vui tao nhã, khiến anh say sưa không sao thoát ra được.
Ấy vậy mà giờ phút này lại than phiền như kiểu công nhân bị tư bản bóc lột sức lao động.
Đường Khê đưa tay ấn thái dương của anh, nói: “Vậy không làm nữa, dù sao anh cũng là ông chủ, không ai quản được anh.”
Tần Kiêu không thích nghe câu “không ai quản anh” này, liền kéo tay cô xuống, xoa nắn ngón tay cô, phản bác: “Sao lại không ai quản được anh, em mặc kệ anh à?”
Đường Khê mỉm cười gật gù, “Em đương nhiên sẽ quản anh, anh là chồng của em, em không quan tâm anh thì quan tâm ai.”
Trong giọng nói của Tần Kiêu xen lẫn chút oán giận: “Chỉ biết nói mấy lời ngọt ngào dỗ anh.”
Đường Khê khó hiểu, không biết “oán khí” bất thình lình này của anh là đến từ đâu. Với lối suy nghĩ nhảy vọt của anh, Đường Khê cảm thấy mạch não của mình không thể theo kịp, cô hỏi: “Sao lại nói thế? Như thể em không có dùng hành động thiết thực đối xử với anh vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT