“Không được.” Tần Kiêu từ chối một cách dứt khoát.
Đường Khê nũng nịu: “Nhưng người ta rất muốn anh học biểu cảm của chó, cảm thấy nhất định sẽ rất giống, rất đáng yêu.”
Tần Kiêu híp mắt, “Anh giống chó?”
Rất giống.
Đường Khê nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, âm thầm trả lời ở trong lòng nhưng ngoài mặt thì lắc đầu, nói: “Đương nhiên không giống, cho nên mới phải học theo đó, nếu mà giống thì đã không cần học rồi. Anh đồng ý với người ta đi mà, tấm ảnh này em chỉ giữ cho riêng em thôi, không cho người khác xem đâu. Anh thử nghĩ đi, anh thường xuyên ra ngoài công tác bỏ một mình em ở nhà, những lúc nhớ anh chỉ có thể xem ảnh của anh để vơi đi nỗi nhớ thương.”
Tần Kiêu nhàn nhạt đáp: “Lúc em nhớ anh có thể call video với anh, hoặc là xem những tấm ảnh khác.”
“…” Có lý quá nhỉ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play