Phần lớn tủ quần áo khi thiết kế chỉ đơn giản để treo đồ, rất hiếm ai tính đến chuyện nhét vào đó một sinh vật sống — một người biết thở, biết động đậy, lại còn cao tới tận một mét chín ba.
Vậy nên, ngoài mấy ngăn chứa đồ trên dưới, không gian trống duy nhất chỉ là khu vực giữa dùng để treo quần áo — mà khoảng đó cũng chẳng rộng rãi là bao.
Chút diện tích ấy, vốn đã bị chen kín bởi một loạt áo váy, làm sao có thể đủ chỗ cho một người đàn ông trưởng thành, cao lớn, hình thể rắn rỏi như Lăng Vân Phỉ chui vào?
Nhưng anh vẫn cố chui vào.
Tủ chật ních đến mức tưởng như không còn lấy một kẽ hở để thở. Cũng không rõ là do không khí bên trong quá loãng, hay vì mùi hương nhè nhẹ toát ra từ đống quần áo xung quanh mà đầu óc anh bắt đầu trở nên mơ hồ, suy nghĩ rối loạn, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập hơn.
Chỉ một lần hít vào, lại thêm một lần thở ra, cả cơ thể anh như bị một làn hương thơm êm dịu nhưng quấn riết không buông chiếm lĩnh từ ngoài vào trong.
Đôi mắt trước đó còn ánh lên tia sắc lạnh giờ đã mất tiêu điểm, đồng tử giãn rộng. Anh giống hệt một chú mèo ngấm phải bạc hà, người nhẹ bẫng, lòng ngực vô thức siết chặt đống quần áo vào lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT