Lý giáo y chưa từng nghĩ, đời này mình còn có thể một lần nữa nhìn thấy Vân Ngọc Giác và cô Ôn.
Lúc nghe bảo vệ ở cổng báo có người tìm đến, khi ấy anh đang làm việc trong bộ phận trực thuộc chính quyền tại căn cứ. Anh còn tưởng lại là ai đó tự xưng người thân đến nhờ vả, định bụng từ chối thẳng, bảo vệ cũng chuẩn bị tiễn khách. Ai ngờ, câu tiếp theo của bảo vệ là: “Trong đó có một người đẹp như tiên nữ...”
Không khoa trương chút nào, Lý giáo y nghe đến lúc có thây ma trào tới cũng chưa từng kích động như thế này.
Phải biết, từ sau khi căn cứ chính phủ đi vào ổn định, xã hội dần hồi phục, Lý giáo y vẫn luôn tìm cơ hội để trực tiếp cảm ơn cô Ôn và Vân Ngọc Giác.
Nhưng mỗi lần nghe được tin họ từng xuất hiện ở đâu đó, đến lúc anh chạy tới thì người đã chẳng còn lại chút dấu vết.
Anh tìm họ nhiều năm, vậy mà đến cả một bóng lưng cũng chưa từng thấy qua.
Anh từng để lại một tấm thiệp cảm tạ bên cạnh chiếc thẻ bài ‘Cấm vượt giới’ trong không gian, xếp kèm đủ loại lễ vật. Có lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, anh chỉ ngồi canh nơi ấy, mong có thể chờ được một lần gặp mặt để nói lời cảm ơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play