Ôn Nhiễm bưng một ly trà nóng bước vào phòng họp, không khí bên trong đè nén đến cực điểm, từng vị giám đốc đều cúi gằm đầu xuống, như thể chỉ mong có thể chui tọt vào cổ áo, trông chẳng khác gì những chú chim cút giữa mùa đông.
“Các người được tôi trả tiền là để làm việc, không phải để đưa đống rác rưởi này ra cho tôi xem.”
Tài liệu chất thành đống bị Lệ Triều Uyên thẳng tay hất lên bàn hội nghị, đôi mày khẽ nhíu, giọng nói trầm thấp chứa đầy bất mãn, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng lạnh lẽo.
Anh không thể hiểu nổi vì sao công ty bỏ ra mức lương cao ngất lại mời về được một đám vô dụng đến vậy, đến cả một phương án khiến anh vừa lòng cũng không đưa ra nổi.
Liếc nhìn đồng hồ, cuộc họp này đã kéo dài gần nửa tiếng.
Anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian. Đang định mở miệng lần cuối để cảnh cáo toàn bộ bộ phận trong ba ngày phải giao ra một bản kế hoạch khiến anh hài lòng, nếu không thì dọn dẹp đồ đạc mà cuốn gói... khóe mắt anh bỗng liếc thấy một bàn tay vươn tới.
Chính xác hơn là một bàn tay đang đặt ly trà xuống bên tay phải của anh.
Đó là một bàn tay rất đỗi bình thường.
Chỉ là trắng trẻo hơn một chút, đẹp hơn một chút… nhưng không hiểu sao lại in hằn vào trong đầu Lệ Triều Uyên, đến cả cái ly trà cũng theo đó mà được anh ghi nhớ.
Ly trà còn nóng hổi, từng làn hơi nước mỏng manh phả ra, xua tan phần nào tâm trạng bực bội trong anh. Mùi hương thanh dịu của trà như có ma lực, khiến anh bất giác thả lỏng. Khi người pha trà lặng lẽ rời đi, anh theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.
Dáng người mảnh mai, tóc đen dài mềm mại buông rủ, gương mặt dịu dàng tinh tế dù bị khẩu trang màu xanh nhạt che bớt vẫn khiến người ta chú ý.
Ngón tay mảnh khảnh hằn vết đỏ vì độ nóng của ly trà, làm lòng anh khẽ động, như lỡ mất một nhịp tim.
Cửa phòng họp khép lại, ánh nhìn của Lệ Triều Uyên cũng theo đó thu về.
Là người nắm quyền của một tập đoàn thương nghiệp tầm cỡ, anh luôn cảm thấy một ngày 24 giờ là không đủ dùng. Việc tăng ca đến tận khuya đã thành chuyện thường nhật. Dù dưới quyền anh có cả một đội ngũ tinh anh, nhưng phần lớn các kế hoạch quan trọng đều phải do anh xem xét và quyết định sau cùng.
Đến khi xong hết công việc, ngoài trời đã tối đen.
Lệ Triều Uyên dựa vào ghế, day nhẹ mi tâm để thư giãn. Bởi vì chưa ăn tối nên dạ dày bắt đầu âm ỉ đau. Uống hai viên thuốc xong, anh bấm nội tuyến gọi trợ lý riêng vào.
Trợ lý trực ban lập tức bước vào văn phòng, theo thường lệ chuẩn bị báo cáo lịch trình ngày mai thì bị Lệ Triều Uyên ngắt lời.
“Chuyển người pha trà hôm nay sang tổ thư ký. Không cần cô ta làm gì khác, mỗi ngày pha trà cho tôi là đủ. Lương và đãi ngộ giữ nguyên.”
“… Vâng, tổng giám đốc.”
Trợ lý sững người một lúc, nhưng năng lực nghiệp vụ khiến anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ghi lại chỉ đạo này vào danh sách công việc sáng mai.
Trong vòng nửa tiếng tiếp theo, trợ lý và Lệ Triều Uyên xác nhận xong lịch trình, rồi mới rời khỏi văn phòng. Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình Lệ Triều Uyên.
Anh bước tới trước ô cửa kính sát đất, nhìn xuống thành phố A phồn hoa rực rỡ ánh đèn. Dưới ánh sáng ngập tràn như dát vàng, ánh mắt Lệ Triều Uyên phảng phất chút suy tư.
Anh nghĩ, có lẽ... anh thật sự thích ly trà ấy.
Vị trà rất thơm.
...
Nửa đêm, trợ lý riêng đang ngủ thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ tổng giám đốc.
“Gửi cho tôi hồ sơ của cô ấy. Còn nữa, tháng này lương cậu tăng gấp đôi.”
“... Vâng, tổng giám đốc.”
...
Trợ lý hành động rất nhanh, không bao lâu sau đã gửi cho Lệ Triều Uyên bản lý lịch sơ lược và thông tin cá nhân của Ôn Nhiễm từ khi cô vào làm tại công ty, được trích từ cơ sở dữ liệu của bộ phận nhân sự.
Tuy nhiên, không rõ vì lý do gì, toàn bộ tài liệu này lại không hề có ảnh thẻ của Ôn Nhiễm.
Có thể vì lý lịch cô quá xuất sắc, nên mới được bộ phận nhân sự phá lệ tuyển vào.
Sau khi xác nhận tổng giám đốc đã nhận được tài liệu, trợ lý an tâm trở lại giường ngủ, hoàn toàn không hay biết cấp trên của mình đang cầm mấy tờ hồ sơ mỏng mà lật đi lật lại xem tới hàng chục lần.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Hạ Tâm Nhi – người vừa trọng sinh – đang nằm trên giường, nghe điện thoại của bạn trai đang công tác xa gọi đến tận nửa đêm. Đến khi trời chạng vạng sáng mới thiếp đi, chưa ngủ được bao lâu thì bị đồng hồ báo thức dựng dậy, nhắc cô chuẩn bị đi làm.
Rõ ràng đã quyết định từ chức, Hạ Tâm Nhi vẫn ngồi dậy, nhìn ngắm ánh sáng le lói ngoài cửa sổ một lúc rồi đứng dậy rửa mặt, tiếp tục đến công ty.
Cô tự nhủ, chỉ cần kiên trì thêm vài ngày...
Đợi khi đơn từ chức được duyệt xong, cô sẽ không còn phải lo sợ mỗi ngày nữa.
Buổi sáng tại thành phố phồn hoa luôn là lúc đông đúc nhất. Dù vừa trọng sinh trở về, Hạ Tâm Nhi cũng không chọn tàu điện mà bắt taxi thẳng đến công ty. Nhưng lúc cô tới chân toà nhà thì đồng hồ đã chỉ 8 giờ 56 phút.
Vừa vặn thấy thang máy chuẩn bị đóng lại, cô hét lên: “Chờ với! Chờ tôi chút!”
Bên trong có người ấn nút giữ cửa, để cô kịp thời chen vào.
“Cảm—”
Cửa thang máy khép lại. Hạ Tâm Nhi vừa xoay người định nói lời cảm ơn thì ánh mắt vô tình quét qua một người đứng phía sau.
Lệ Triều Uyên.
Giọng cô nghẹn lại ngay cổ họng. Cô chết sững vài giây, rồi quay ngoắt người lại, hoảng hốt trốn về góc khuất của thang máy, y như đang tìm chỗ chui.
Động tác quá lớn khiến những người khác trong thang máy đều quay đầu nhìn cô, đặc biệt là một người vừa bị cô giẫm trúng mấy cái, đang định mắng thì như nhớ ra điều gì, đành nuốt giận vào bụng.
Chỉ trừ Lệ Triều Uyên.
Từ đầu tới cuối, anh không hề nhìn Hạ Tâm Nhi lấy một lần.
Thang máy chầm chậm đi lên, bên trong yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng cáp chạy. Mỗi người đều cẩn thận né tránh ánh mắt người khác, nhìn trần, nhìn bảng điện tử, nhìn gáy người trước mặt – chỉ là không ai nhìn người con gái đang đứng giữa thang máy kia.
Dù chẳng hiểu vì sao tổng giám đốc lại không đi thang máy riêng mà xuất hiện ở đây, nhưng chẳng ai dám hỏi.
Chỉ có Lệ Triều Uyên – người đang đứng tựa vào vách phía sau – là đường đường chính chính quan sát cô gái đeo khẩu trang kia.
Ôn Nhiễm.
Cái tên ấy lặp lại trong đầu anh một cách vô thức, khiến nhịp tim anh bỗng tăng tốc.
Đây là cảm giác anh chưa từng có.
“Đinh—”
Thang máy dừng ở tầng 5. Dù không phải tầng làm việc của mình, Hạ Tâm Nhi vẫn vội vã bước ra, như thể phía sau có ai đang truy đuổi cô.
“Thần kinh!”
Người bị cô giẫm lên ban nãy rủa thầm một câu.
Người trong thang máy ngày càng ít, mùi hỗn tạp trong không khí cũng dần tan biến, chỉ còn lưu lại một hương thơm dịu nhẹ.
Hương trà.
Thứ mùi hương y hệt ly trà mà Lệ Triều Uyên uống hôm qua.
Ánh mắt anh trầm xuống, khó trách tối qua anh đích thân pha lại vài lần mà vẫn không tìm lại được hương vị ấy.
Thì ra... hương vị đó không phải từ trà.
Thanh khiết, ngọt dịu, phải đến rất gần mới có thể cảm nhận rõ.
Người con gái trước mặt dường như không biết có người đứng ngay sau mình. Cô đang cúi đầu nhìn điện thoại, có vẻ đang nhắn tin cho ai đó.
Là bạn bè? Người nhà? Hay là… bạn trai?
Đôi mắt Lệ Triều Uyên tối dần, như có tầng sương đen dày đặc đang chầm chậm lan tỏa.