Giấc ngủ lần này của Lệ Triều Uyên sâu một cách bất thường, tựa như anh đang cố gắng bù lại từng giờ từng phút thiếu ngủ suốt mấy ngày qua. Khi tỉnh dậy, khắp gian phòng đã chìm trong bóng tối mịt mùng, lồng ngực anh cũng lạnh đi vì không còn cảm nhận được bóng dáng quen thuộc của cô gái ấy.
Lệ Triều Uyên lập tức bật dậy, nỗi hoảng loạn len lỏi như cơn sóng trào trùm lên toàn thân. Anh chẳng buồn xỏ dép, cứ thế chân trần bước xuống giường, cuống cuồng đi khắp nơi tìm kiếm Ôn Nhiễm. Khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh và lạnh nhạt trước mọi việc, lần đầu xuất hiện một vẻ hoảng hốt không che giấu nổi. Đến cả đèn cũng quên mở, anh va mạnh vào bàn trà gần đó, ngã nhào xuống sàn mà vẫn chẳng dừng lại.
Ngoài phòng bếp, Ôn Nhiễm đang nấu canh thì nghe thấy tiếng động. Cô vừa mới buông nắp nồi, bước ra mở cửa phòng ngủ thì cả người đã bị một cánh tay từ trong bóng tối kéo mạnh vào trong.
“Rầm”—cánh cửa phòng bị đóng sầm lại sau lưng.
Bên trong tối om, không có lấy một tia sáng. Giữa màn đêm dày đặc, Ôn Nhiễm như bị một con bạch tuộc vô hình quấn chặt, thở không nổi cũng không thể nhúc nhích.
“Anh sao thế?”
Ôn Nhiễm khẽ hỏi, ôm lấy người đàn ông trước mặt. Nhưng anh không trả lời.
Tiếng thở dồn dập bên tai khiến cô dễ dàng nhận ra người này đang bất an đến mức nào. Cô nhẹ nhàng vuốt ve đầu anh tựa trên vai mình, ngón tay luồn vào mái tóc đang thấm mồ hôi lạnh, từng chút từng chút một, nhẹ như vỗ về một chú chó con vừa gặp ác mộng.
“Mơ thấy điều gì xấu sao? Đừng sợ... chỉ là mơ thôi, tất cả đều không thật đâu...”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT