Sắc mặt Tô Khanh Dung cũng lạnh xuống, hắn phẩy tay áo rời khỏi đỉnh núi chính.
Trên đường trở về, Tô Khanh Dung càng nghĩ càng giận, quan trọng nhất vẫn là giận chính mình.
Câu nói đó sao hắn lại có thể ngu ngốc hỏi ra như vậy, Tần Tẫn ghét hắn không phải là chuyện rõ ràng sao? Hắn lại cứ cố tình tự rước lấy sự nhàm chán.
Vừa châm chọc chèn ép người ta là hắn, vì Tần Tẫn vô tình như vậy cũng không muốn dính dáng đến mình mà bực mình cũng là hắn.
(Mèo edit: Thật ra Dung Dung rất đáng thương, từ nhỏ đã bị bắt, giam cầm, làm sao hiểu thứ sự và tình cảm của con người, Dung Dung chỉ như một đứa trẻ to xác thôi, thấy thương Dung Dung ghê.)
Tô Khanh Dung có chút phiền muộn, đến mức nhìn cả khối đồ vật giá trị liên thành, cả máu thịt và vảy đen mà Tần Tẫn tự hại mình để đưa, cũng thấy chướng mắt.
Hắn tuy miệng rất xấu, nhưng hắn không nghĩ đến việc làm Tần Tẫn thật sự tự hại mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT