Nàng chỉ biết anh trai thích ôm mình, lại không biết cảnh mồ côi cha mẹ, phiêu bạt khắp nơi đã tạo thành vết thương và ảnh hưởng lớn đến anh như thế nào.

Em gái nhỏ là niềm an ủi cuối cùng, là ý nghĩa sống sót của Ngu Tùng Trạch. Hắn thích ôm em, càng giống như muốn ôm thật chặt báu vật duy nhất của mình trên thế gian này, không để em phải chịu một chút tổn thương nào.

Ngu Tùng Trạch cứ thế ôm em gái ngủ một đêm. Mãi cho đến khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, hắn theo thói quen đưa tay sờ trán Ngu Niệm Thanh, sau đó định bụng lén lút đứng dậy rời đi.

Bây giờ trong nhà đã thêm một miệng ăn, hắn phải càng nỗ lực làm việc hơn nữa.

Ngu Tùng Trạch vừa định buông em gái ra, cúi đầu xuống, lại bắt gặp ánh mắt của cô bé.

Đôi mắt của cô bé rất sáng, rõ ràng đã tỉnh được một lúc rồi. Không biết có phải vì bệnh tình đã khá hơn không mà cô bé không còn mê man cả ngày như trước nữa.

Không đợi Ngu Tùng Trạch mở miệng, Tiểu Niệm Thanh đã nói bằng giọng non nớt: “Em cũng muốn đi.”

“Bên ngoài lạnh lắm, chờ đến mùa xuân ca ca lại mang em ra ngoài chơi, được không?” Thấy em gái ôm chặt cánh tay mình không buông, thiếu niên có chút bất đắc dĩ nói.

Ngu Niệm Thanh mở to mắt: “Mùa đông đã qua rất nhiều rất nhiều năm rồi, khi nào mới đến mùa xuân ạ?”

Ngu Tùng Trạch đưa tay xoa tóc cô bé.

Từ đầu tháng mười năm ngoái, bên ngoài đã bắt đầu có tuyết, sớm hơn mọi năm một tháng rưỡi.

Đối với một đứa trẻ không có khái niệm rõ ràng về thời gian mà nói, cô bé chỉ có thể cảm nhận rằng mùa đông dường như kéo dài vô tận.

Chỉ là em gái trước nay luôn rất nghe lời, tuy ba tuổi hơn là độ tuổi bám người lớn, nhưng cô bé rất ít khi mè nheo vì phải ở nhà một mình.

Nhưng lần này cô bé ôm chặt cánh tay Ngu Tùng Trạch, cằm tì lên tay hắn, giống như một chú mèo con quấn người, có cảm giác vòi vĩnh đến cùng.

Ngu Tùng Trạch có chút bất đắc dĩ, hắn vừa ngước mắt lên, bỗng nhìn thấy quyển truyện tranh mua từ năm ngoái, tức khắc nảy ra một ý, lôi quyển sách từ trong góc ra, đặt lên trên chăn.

“Em xem, trong sách đều viết này.” Ngu Tùng Trạch chỉ vào nội dung chẳng hề liên quan, từng chữ từng chữ "đọc" lên: “Mùa xuân mới được ra ngoài chơi.”

Ngu Niệm Thanh vẫn đang ôm tay anh trai, cô bé cúi đầu xuống, cũng nhìn vào sách, một chữ cũng không hiểu, nhưng đã có chút do dự.

Ngu Tùng Trạch nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi, hàng mi run run của em gái, suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Hắn hắng giọng, tiếp tục thì thầm: “Hàng này viết: Trẻ con dưới năm tuổi phải ở trong nhà, sau năm tuổi mới được cùng huynh trưởng ra ngoài vào mùa đông.”

Đọc xong những lời này, Ngu Tùng Trạch cúi đầu xuống, hắn khẽ cười nói: “Em bây giờ mấy tuổi?”

Năm tuổi?

Ngu Niệm Thanh mở to mắt, cô bé đếm đi đếm lại, cũng không đếm ra được số năm, đành xịu vai xuống, không vui lẩm bẩm: “Ba tuổi… rưỡi.”

Nửa câu bổ sung phía sau là sự tôn nghiêm cuối cùng của cô bé.

Nghe giọng nói nghiêm túc mà ủ rũ của em gái, Ngu Tùng Trạch cuối cùng không nhịn được nữa, nghiêng đầu đi, lặng lẽ bật cười.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play