Ngu Tùng Trạch không nỡ dùng hết, hắn và em gái như những con mèo hoang sống lay lắt, ăn bữa nay lo bữa mai, chỉ lấy ra một ít để nấu canh, còn lại đều cất ở góc tường, trời lạnh thế này còn có thể để được một thời gian.
Nấu canh cũng là cách tốt nhất, xào thì chỉ được một ít, nhưng nấu canh thì được rất nhiều. Uống cùng canh nóng, ít nhất cũng no nước, ấm lòng.
Bát đầu tiên là dành cho Ngu Niệm Thanh, Ngu Tùng Trạch múc nhiều hơn một chút gạo và cải trắng ở đáy nồi.
Hắn bưng bát đến bên giường đất, chưa kịp nói gì thì Đạp Tuyết, chú chó nãy giờ vẫn vẫy đuôi để mặc cho Ngu Niệm Thanh vuốt ve, bỗng nhiên lao tới, ngực đập vào cái bát.
Ngu Tùng Trạch không kịp phòng bị, tay cầm không chắc, cả chó và bát cùng rơi xuống đất, canh đổ lênh láng.
Bát canh đầy đổ ra đất mới thấy rõ phần lớn là nước, gạo và rau chỉ có một chút xíu.
Chú chó đen dường như cũng biết mình đã làm sai, nó cụp đuôi lại, cơ thể yếu ớt đến mức tứ chi không đứng vững nổi, nhưng đầu vẫn cứ áp sát mặt đất cố gắng liếm thật nhanh nước canh và thức ăn, cổ họng phát ra tiếng liếm láp điên cuồng và tiếng ư ử, như thể đã đói lắm rồi.
Hai anh em đều sững sờ, Ngu Tùng Trạch phản ứng lại đầu tiên. Nhưng bát đã đổ rồi, hắn liền đợi Đạp Tuyết ăn hết đồ ăn trên đất, mới xách cổ nó lên, đặt lại trên giường đất.
Đạp Tuyết liếm mép thòm thèm, nhưng đuôi lại cụp chặt.
Chó ta đều rất khôn, cho dù nó còn nhỏ, nhưng bản năng cũng cho nó biết, đụng vào bát của con người để cướp thức ăn sẽ có kết cục như thế nào.
Ngu Tùng Trạch đưa tay sờ lưng Đạp Tuyết, cảm nhận được chú chó dưới tay mình đang run rẩy, không biết là đói, lạnh, hay là sợ.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nó chắc là đói quá hóa cuồng rồi.”
Tiểu Niệm Thanh gật gật đầu, đưa tay kéo chú chó nhỏ về, tiếp tục ôm.
Hai anh em không ai trách nó cả.
Ngu Tùng Trạch dọn dẹp mặt đất, lại múc một bát khác. Khi bưng lại, hắn nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Đạp Tuyết, có chút bất đắc dĩ.
“Trong nhà chỉ có ba cái bát, đừng có làm vỡ nữa đấy.” Hắn nói.
Cũng không biết Đạp Tuyết có hiểu hay không, lần này nó ngoan ngoãn nằm yên một bên, thèm đến nước dãi sắp chảy ra nhưng cũng không động đậy nữa.
Hai anh em lại “anh một miếng, em một miếng” mà ăn bữa tối. Đến lúc tắt đèn đi ngủ, Tiểu Niệm Thanh theo thói quen rúc vào lòng anh trai.
Con hổ bông đã thất sủng, chen vào giữa họ giờ là chú chó đen nhỏ.
Ngu Tùng Trạch đưa tay sờ bụng Đạp Tuyết, chỉ hơi căng lên một chút, mà phần lớn lại là nước canh, ánh mắt hắn không khỏi ảm đạm đi.
Bây giờ hai anh em họ thường xuyên một ngày chỉ ăn một bữa, bữa cơm này vào bụng chó, đến chó còn chưa cho no.
Lòng Ngu Tùng Trạch chua xót, hắn ôm lấy thân hình gầy yếu của em gái, càng thêm tự trách.
Hắn không hề lên tiếng trong bóng tối, không biết tại sao Tiểu Niệm Thanh trong lòng lại phát hiện ra. Một bàn tay nhỏ mềm mại từ từ đưa lên mặt thiếu niên, sờ đến đôi lông mày đang vô thức nhíu lại của hắn.
“Giận ơi bay đi nhé." cô bé nói bằng giọng non nớt: "Ca ca ôm.”
Ngu Tùng Trạch một bên kéo tay em gái vào lại trong chăn, một bên càng ôm chặt lấy cô bé hơn.
Cô bé nhận ra anh không vui, liền dùng cách đó để dỗ dành anh.