Ngu Tùng Trạch khẽ thở phào, hắn cất giọng ôn hòa: “Thím Lý, làm phiền thím rồi.”

“Cháu nói gì thế, khách sáo với ta làm gì?” Thím Lý quay đầu lại, nhìn thấy làn da của thiếu niên vẫn còn lộ ra ngoài giữa trời đông, cùng với chóp mũi và vành tai đã đông đến đỏ ửng, không khỏi đau lòng nói: “Tùng Trạch à, cháu bây giờ còn trẻ còn có sức, chứ sau này về già bệnh tật sẽ tìm đến đấy.”

Nói xong, người phụ nữ nông thôn thật thà chất phác lại cảm thấy mình lỡ lời.

Chẳng lẽ Ngu Tùng Trạch không muốn mặc thêm áo sao? Còn không phải là vì nghèo.

Ruộng đất gần thành Định An không màu mỡ, thuế lại quá nặng, đàn ông trong thôn phần lớn đều đi làm thuê ở thành Định An hoặc những nơi xa hơn, để lại phụ nữ ở nhà làm nông hoặc may vá lặt vặt.

Cả thôn họ đều rất nghèo. Ngu Tùng Trạch tâm địa lương thiện, ngày thường hay giúp những người già và phụ nữ ở lại trong thôn làm việc đồng áng, khuân vác đồ đạc mà chẳng cần trả công. Lòng tốt đổi lấy chân tình, dân làng cũng đối xử lại rất tốt với đôi huynh muội này.

Trong mùa đông gian nan như vậy, ngay cả thím Lý cũng không có áo bông chống rét để mặc, ấy thế mà trên người Tiểu Niệm Thanh lại được quấn áo bông, đắp chăn bông, tất cả đều là bông do mỗi nhà góp một ít lại.

Ngu Tùng Trạch cười cười, hắn ôn tồn nói: “Có đủ sức khỏe để chịu đựng qua mùa đông này là cháu đã mãn nguyện rồi.”

Hắn lại quay sang Ngu Niệm Thanh, cô bé bây giờ đã đỡ bệnh nhiều, sắc mặt tuy chưa hồi phục hẳn nhưng qua đôi mắt to tròn chớp chớp, đã có thể thấy lại vẻ lanh lợi ngày nào.

Ánh mắt thím Lý không khỏi nhìn về phía túi vải Ngu Tùng Trạch đang xách trên tay, cười nói: “Thằng bé Trạch mua được thứ gì tốt thế?”

Ngu Tùng Trạch mở túi vải ra, thím Lý tức thì hít một hơi lạnh, còn Tiểu Niệm Thanh thì vui mừng “a” lên một tiếng, vội vàng đẩy chăn ra định chạy lại.

Trong túi vải kia, rõ ràng là một chú chó con màu đen!

Nói là nhỏ, nhưng cũng không hẳn là quá nhỏ, chắc cũng được ba bốn tháng tuổi, chỉ là gầy đến trơ xương, hơi thở đã thoi thóp.

Thím Lý một bên nhét Ngu Niệm Thanh vào lại trong chăn, một bên kinh ngạc đến há hốc mồm nói: “Tùng Trạch ơi là Tùng Trạch, hai đứa còn không có đủ ăn, sao lại có hứng thú nhặt chó về nuôi thế này?”

Ngu Tùng Trạch bế chú chó đưa cho em gái, quả nhiên thấy đôi mắt cô bé sáng rực lên, ngay cả gương mặt vốn tái nhợt cũng ửng lên chút huyết sắc.

Cô bé ném con hổ bông sang một bên, cánh tay gầy yếu không ôm xuể chú chó nhỏ, chỉ có thể để nó nằm trên đùi mình, yêu thích không rời tay mà vuốt ve.

Nhìn em gái vui vẻ như vậy, khóe miệng thiếu niên cũng cong lên thành một nụ cười.

“Trên đường về gặp phải nó, cháu không ôm nó về thì nó sẽ chết cóng mất.” Ngu Tùng Trạch dịu dàng nói: “Niệm Thanh trước nay đều rất thích động vật, thấy em ấy vui vẻ, thật tốt.”

Thím Lý chẳng thấy tốt chỗ nào, bà cảm thấy Ngu Tùng Trạch điên rồi.

Hai đứa trẻ này một bát cơm phải chia nhau ăn cả ngày, có lẽ còn không bằng mèo chó nhà giàu ăn. Bản thân sắp chết đói đến nơi rồi mà còn cứu thêm một miệng ăn, ngày tháng sau này còn sống nổi không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play