Thiếu niên mặc áo đơn kia thân hình gầy gò nhưng đường nét lại săn chắc, rõ ràng là cơ bắp rắn rỏi được rèn luyện từ việc thường xuyên lao động tay chân. Hắn trông có vẻ gầy yếu, nhưng thực chất khiêng vác đồ vật lại rất có sức.

Đợi đến khi hắn quay người lại, nhìn thấy gương mặt có sáu phần giống với Ngu Niệm Thanh khi trưởng thành, tim Ngụy Nhiêu đập thình thịch.

“Chính là hắn.” Ngụy Nhiêu hạ giọng: "Chuyện này nhớ kỹ không được thất thủ, mang em gái hắn đến đây cho ta.”

Lưu Kế Nhân khẽ gật đầu, ông ta chần chừ một chút rồi lại hỏi: “Tiểu thư, nên xử trí thiếu niên này thế nào ạ? Dùng tiền đuổi đi sao?”

Thời thế gian nan, sẽ có người nghèo không sống nổi phải bán con. Ngụy Nhiêu tuy không biết tính cách của Ngu Tùng Trạch, nhưng nàng ta luôn cảm thấy hắn không phải loại người sẽ vì tiền tài mà bỏ rơi em gái, nếu không thì lúc Ngu Niệm Thanh bệnh nặng, hắn đã không dốc hết tiền mua thuốc cho con bé.

Nghĩ như vậy, trong lòng Ngụy Nhiêu lại vô cớ dâng lên chút ghen tị và oán khí với Ngu Niệm Thanh. Chỉ biết nói con nhóc này mệnh tốt, không thiếu người che chở, còn mình thì chưa bao giờ có được sự thiên vị đó.

Nghĩ ngợi, nàng ta lấy ra hai nén bạc nặng trĩu từ trong xe ngựa, đưa cho Lưu Kế Nhân.

“Chuyện này càng ít người biết càng tốt. Hắn nếu bằng lòng, thì đưa cho hắn.” Ngụy Nhiêu chậm rãi nói: “Nếu hắn không muốn—”

Nàng đảo mắt, bỗng nhớ lại trước kia từng nghe các sư huynh nội môn trò chuyện, nghe nói mọi thứ trên đời này đều liên quan đến nhân quả. Khi đạo hạnh còn nông cạn thì không cảm thấy gì, nhưng khi tu vi đến một trình độ nhất định, mới phát hiện nợ nhân quả khó mà trả hết.

Ngụy Nhiêu trước đây tu vi chưa đến mức đó, nhưng đời này nàng đã chuẩn bị để làm một tiểu sư muội chính phái được người người yêu mến.

Lỡ như nàng cũng giống Ngu Niệm Thanh kiếp trước, nhận được sự trợ giúp của những linh đan diệu dược hàng đầu, đạt đến cảnh giới sẽ bị nhân quả ảnh hưởng, vậy thì những việc nàng làm bây giờ chẳng phải là tự tạo thêm nghiệp chướng cho mình sao?

Nàng nghĩ rất nhiều, nên lời nói ra cũng dừng lại, thay vào đó lại thở dài một tiếng: “Vậy thì ta cũng không biết phải làm sao, chỉ là cái mạng này của ta…”

Ngụy Nhiêu nói lấp lửng, nhưng Lưu Kế Nhân đã hiểu.

Ông ta lập tức biểu lộ lòng trung thành: “Tiểu thư ngài yên tâm, tiểu nhân đều hiểu cả. Đợi tiểu nhân chuẩn bị xong xuôi, muộn nhất là ngày mai sẽ để ngài nhìn thấy con nhóc đó!

Hôm nay Ngu Tùng Trạch đã hứa với em gái sẽ về nhà sớm một chút, nhưng sau khi tuyết ngừng, gió lạnh vẫn không dứt, con đường từ thành Định An về thôn lại càng khó đi. Lúc hắn rời thành trời vẫn còn sáng, vậy mà khi về đến đầu thôn, hoàng hôn đã buông đặc quánh, bóng tối như đè nặng lên vai hắn.

Thiếu niên có chút mệt mỏi, nhưng nghĩ đến em gái có lẽ đang chờ mình trong căn nhà tối om, bước chân hắn liền không thể chậm lại.

Mãi cho đến khi về đến ngoài sân nhỏ, hắn mới thấy ánh nến leo lét hắt qua khung cửa sổ, bên trong dường như có tiếng phụ nữ vọng ra.

Vào phòng, hắn liền thấy thím Lý cùng thôn đã đến, đang ngồi bên giường đất không biết nói gì với Ngu Niệm Thanh. Cô bé cười khanh khách, gương mặt gầy gò dưới ánh nến cũng có thêm vài phần sắc khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play