“Đỡ hơn chưa?”
Ba chữ ấy, trong tiết trời này, bất chợt gợi lại một khoảnh khắc nào đó của năm xưa.
Lâm Chiêu Chiêu thoáng chốc hoảng hốt.
Bùi Thiệu dường như cũng nhớ ra điều gì. Hắn lặng lẽ thu tay lại, dịch người sang bên, đưa tay vén tấm màn xe màu xanh nhạt. Ánh trăng rằm sáng trong, tràn qua khung cửa sổ, chiếu vào trong xe, làm mềm mại những đường nét trên gương mặt hắn, càng tôn lên vẻ tuấn mỹ. Chỉ là, thần thái hắn cứng đờ, đôi mắt khép lại, mang theo chút ý vị lạnh lùng.
Một lát sau, giọng hắn nhàn nhạt cất lên: “Chỉ là do tình thế cấp bách mà thôi.”
Lâm Chiêu Chiêu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng không nặng không nhẹ đáp lại: “Không sao.”
Ánh trăng năm nay không quá tròn, nhìn từ xa, dường như bị gặm mất một góc, tựa như tác phẩm thất bại của một thợ thủ công vụng về. Bầu trời đêm ở Thượng kinh rực rỡ ánh đèn, lâu đài và mái ngói đan xen, lộng lẫy tinh xảo. Nhưng bầu trời đêm ở Tây Bắc lại thuần khiết, rộng lớn và thâm trầm.
Cũng là Tết Thượng Nguyên, năm ấy Lâm Chiêu Chiêu mới mười một tuổi.
Nàng đã quên mất phủ đệ nào tổ chức yến tiệc Thượng Nguyên, tụ họp không ít tiểu cô nương cùng trang lứa. Người lớn nhất mười hai tuổi, người nhỏ nhất chỉ bảy tám tuổi. Họ mặc những bộ y phục rực rỡ, đầu cài trâm hoa, búi tóc đơn sơ, có người còn đội mũ chiết sa điểm hoa. Chỉ nghe tiếng cười giòn tan của họ thôi cũng đủ khiến lòng người rạo rực.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT